Danh sách chương Bách Luyện Thành Tiên. Q.1 - Chương 1: Luyện Tâm lộ. Q.1 - Chương 2: Trường thí sư nơi hạp cốc hoang sơ. Q.1 - Chương 3: Dụng mưu nơi hiểm cảnh. Q.1 - Chương 4: Lam sắc tinh hải. Q.1 - Chương 5: Phát hiện bất ngờ. Q.1 - Chương 6: Dùng đan dược trùng quan. Q.1 Ly Dương Thành ngoại, một chỗ xa xôi tiểu sơn thôn. Lý phàm giản lược phác trong tiểu viện đi ra, trong tay bưng một chén bắp viên, hắn gọi vài tiếng, trong viện một đám thổ gà đều chạy ra tới. Hắn đem bắp viên sái uy gà, lại đi đến hồ nước biên, cấp một đám kim Cách viết tiểu thuyết hay, lôi cuốn, có chiều sâu. Bước 1: Xây dựng nền tảng, bối cảnh. Bước: 2 Nghiên cứu tài liệu. Bước 3: Phác thảo bản đồ cho tiểu thuyết. Bước 4: Bắt tay vào viết tiểu thuyết chi tiết. Bước 5: Lắng nghe, tiếp thu ý kiến cảm nhận từ độc giả. A!" Đào Anh Thy đang lo lắng giải thích, cái miệng nhỏ đã bị hôn, trong nháy mắt môi non mềm bị đụng vào đó, cơ thể cô bất giác co giật, rồi đông cứng lại. Đôi con ngươi ẩm ướt chứa đầy vẻ kinh hoàng, nhịp tỉm và hơi thở như biến mất. Thời gian như bị dừng lại, mọi thứ đều trở thành một tấm bảng nền tĩnh lặng. Tình một đêm không có kết quả, người phụ nữ to gan len lén rời đi,thậm chí ở trên ga giường hạ dấu "chiến thư" khiêu khích.Tần Tấn Dương nhìn ấn kí chói mắt đỏ mọng này, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Anh thề,dù có đi khắp cả Đài Loan,hắn cũng phải tìm ra nữ nhân to gan dám chạy trốn hắn TOP TRUYỆN TIÊN HIỆP 2022-2023 KHIẾN BẠN ĐỌC SUỐT ĐÊM KHÔNG NGỦ. 1. Top truyện Qidian - Nhân Danh Bóng Đêm (Bản dịch) * Tác giả: Hội Thuyết Thoại Trửu Tử * Thể loại: Đô thị, hài hước, dị năng, khoa huyễn…. * Link truyện: Dưới đây là list truyện ngôn tình sủng hay, ấn tượng nhất: Cưng chiều em cả đời - U Lam. Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn. Chàng giảng viên cầm thú của tôi - Tát Không Không. Bà xã anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu. Sam Sam đến lU07. Biển trời mờ mịt, ở giữa có một hòn đảo đơn độc, trên đó chỉ có một gốc cây phù phía yên tĩnh, vạn nơi tịch mịchĐột nhiên, trên đảo một tiếng gà cất tiếng gáy, xuyên qua những đám mây, to rõ, cao vút, vang vọng cả Lục đông hừng lên, trời dần hửng sángTrên cây Phù tang, một đám gà trời uy phong lẫm liệt đứng ở trên cành, trên đỉnh đầu lòe lòe ánh sáng hồng, bộ lông kinh diễm mà lóa mắt, không con gà phàm nào có thể sánh bằng, theo con gà đầu lĩnh bắt đầu gáy, từng con tiếp theo thay phiên gáy theo, một tiếng lại một tiếng, làm cho vạn con gà khắp nhân gian gáy khoảnh khắc này, một vòng mặt trời đỏ đã hiện lên trên mặt biển, ánh sáng chiếu rộng vạn gà trời được ủng hộ, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đắc trí dạt dào, càng gáy càng hăng duy chỉ có một con gà nhỏ đứng ở một góc sáng sủa là cúi đầu, buồn bã ỉu xìu ngồi xổm ở trên một cành với đàn gà trời kia, con gà trời nhỏ này có bộ dạng thật sự không đẹp lắm, cái đầu nhỏ không nói làm gì, ngay cả lông cũng là màu nâu xỉn, ảm đạm không có chút lấp lánh, ở giữa một đám gà trời màu sắc sặc sỡ nên tự nhiên lại càng nổi bật và càng bị chú vậy, nhân vật chính của chuyện này chính là chỉ là thân thể là con gà trời nhỏ, còn linh hồn thật sự chính là nữ nhân vật chính của chúng ta, Điền ta nói hạc trong bầy gà, nàng thì tính là cái gì đây?Điền Chân yên lặng lấy móng vuốt vò lòng tràn đầy cảm thán, muốn than thở là xuyên không mà chẳng có gì là may mắn cả, bất đắc dĩ trên đảo chỉ có một bầy gà, vẫn là hàng thật gà thật, có linh hồn nhưng lại không phù hợp, rất khó trao đổi, cho dù kỳ thật nếu có người phỏng chừng cũng nghe không hiểu lời của Chân bi thương, không thể biết tiếng gà, suốt cả đêm mà chấp nhận sự thật rồi, gà trời thì là gà trời, tốt xấu gì cũng là gà của thần tiên, không cần lo lắng bị người ta cắt toái rất nhanh liền tới nhận được đàn gà trời bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn, Điền Chân khóc không ra nước mắt – biết bọn chúng gánh vác nhiệm vụ trọng đại là báo sáng lục giới , nhưng là, chẳng lẽ bọn chúng không nhận ra nàng không phải là gà? Báo sáng cũng là việc của nàng sao?!Điền Chân cúi đầu nhìn lông mình mà thở dài, chợt thấy phía sau lưng đau nhức, xoay mặt xem, thấy đàn gà trời xung quanh đều dựng thẳng lông cổ, không có thiện ý mà trừng mắt nhìn mình, nhất thời thấy da đầu run rồi, có phải nàng muốn nhàn hạ đâu!Thấy nàng không nhúc nhích, con gà đứng bên cạnh lại hung hăng huých nàng một cái, lúc này lại tiếp tục xỏa cánh lạc giữa đàn gà, Điền Chân vừa đau lại vừa bất đắc dĩ, biết đây là bản tính chủ yếu của gia cầm, không phải là cố ý, nhưng lại không giải thích được, lo lắng thực có khả năng bị vây đánh hội đồng nên nàng vội vàng nâng cổ cố kêu ra hai trời mờ mịt, một mảnh yên thanh kỳ lạ, rõ ràng, cao vút mà không bén nhọn, du dương dễ nghe, mang theo dư âm kéo dài, vang vang, đủ để làm vạn vật say đàn gà trời đều ngây là… tiếng của nàng? Điền Chân cũng không tin tưởng, lại kêu một gà say mê, mặt trời đỏ rực đang lên dần cũng hơi dừng Thiên giới, gà mái gáy hay hơn gà trống? Điền Chân cuối cùng phát hiện ra thiên lý này, chính còn đang đắc chí, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói khác“Tiểu phượng hoàng?”Tiếng nói cực kỳ êm tai, trong suốt? Uyển chuyển? Tao nhã? Những từ đó không đủ để tả hết, mềm mại mà không mất đi khí phách, vừa đúng, trong đó ẩn ẩn xuất hiện lực hấp dẫn kỳ lạ, nghĩ kỹ lại tiếng gáy của nàng vừa rồi cũng được mấy phần Chân chính là cố gắng thích ứng thân phận mới là con gà trời, đột nhiên lại nghe được tiếng người lại cảm thấy không chút không quen – ngày hôm qua xuyên không đến không được gặp người ở trên đào này đi?“Ta nói nghe giống, quả nhiên ở trong này, ” tiếng nói lại có thêm tiếng thở dài, mơ hồ có chút ý định là tiếng người, Điền Chân cảm thấy thật vui, ngửa đầu nhìn là… Phượng hoàng!Một con phượng hoàng lửa thật lớn đứng ở giữa không trung, hai mắt trong suốt, hiện rõ khí phách cao ngạo, cánh mở ra chừng hai trượng, màu sắc sáng lạn, lông dài mà lòe lòe kim quang, đàn gà trời ngũ quang thập sắc kia so với nó quả thực tựa như lũ quạ giàu mới nổi cùng quý tộc trời sinh khác nhau! Ánh mắt Điền Chân cũng không chớp, nhìn phượng hoàng…khuôn mặt người đàn ông…chảy nước miếngÁo trắng viền vàng, đai lưng màu vàng, tóc dài qua vai, đôi mắt phượng trong suốt ôn nhu chết người, về tuổi của hắn? nếu nói còn trẻ, trông vừa trang trọng lại ngầm có ý uy nghiêm, nếu nói già thì nhìn khuôn mặt không gì đẹp bằng lại thấy đầy áy thân được một vầng ánh sáng vờn quanh, xinh đẹp, bình phụ? Trong đầu Điền Chân nghĩ ra từ thánh phụ áo trắng ngồi ổn định trên lưng phượng, tươi cười ấm áp như ánh mặt trời lúc mới lên “Tiểu phượng hoàng, sao lại phải ở chỗ này?”Tiểu phượng hoàng? Hắn cưỡi phượng hoàng lớn tìm đến phượng hoàng nhỏ? Điền Chân theo bản năng nhìn sang hai bên, không đợi nàng tìm được phượng hoàng đã có một cánh tay thon dài mạnh mẽ nâng lên, đưa nàng ôm vào tay rộng thùng thình, mùi thơm lạ lùng lướt qua mũi, cuộc đời Điền Chân lần đầu cùng mĩ nam tuyệt thế tiếp xúc thân mật, huyết áp chao đảo, chỉ muốn ngất đi.“Chúng ta là bộ tộc Thần vũ, tiểu phượng hoàng sao lại lưu lạc vào đàn gà?” hắn hơi yêu thương, nhẹ nhàng sửa sang lại bộ lông của nàng, giọng điệu mang theo vài phần trêu tức “Dám học cất tiếng gáy?”Phượng hoàng? Tiểu phượng hoàng?Điền Chân quay đầu nhìn một đám gà trời trên cây phù tang, đột nhiên có cảm giác “Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa”— ai nói chỉ có vịt biến thành thiên nga, nàng là gà biến thành phượng hoàng đây!Thánh phụ áo trắng mỉm cười “Phượng hoàng sao có thể lưu lại bầy gà, ta mang ngươi đi đến địa phương nên đi, được không?”Điền Chân gật đầu không phụ áo trắng thấy có tiếng nói chuyện, bỗng dừng lại, xoay mặt nhìn sang bên xa phía biển trời, vô số điểm đen dày đặc từ từ chạy đến gần, chỉnh tề đi về phía bên này, khi còn cách một trăm trượng thì dừng lại, nhìn thì thấy rất là nhiều chim nháy mắt, một đoàn bóng đen đi tới trước là một con đại bàng uy vũ, nháy mắt thu cánh lại, hóa thành hình người, cũng là một người khoảng bốn mươi tuổi, có bộ dáng tướng quân, chậm rãi rớt xuống, cung kính làm lễ với thánh phụ áo trắng “Xá Thiên tham kiến Triều Hoa Quân .”Triều Hoa Quân ? Điền Chân âm thầm ghi nhớ tên Hoa Quân bình thản nhận lễ, thân thiết gọi hắn “Đại Bằng Vương”, lại hỏi “Bệ hạ điều tướng?”Đại bằng vương Xá Thiên trả lời “Đúng vậy, Ma Thần phạm Thiên giới, Xá Thiên phụng chỉ quay về Bắc Hải điều binh, nghe thấy Triều Hoa Quân đi ngang qua Đông Hải, cố ở đây chờ.”Triều Hoa Quân nói “Tiến cử người hiền tài như ngươi vào triều, mấy năm nay ngươi lập công nhiều, làm ta thấy vui mừng, tộc Thần Vũ ta cũng thấy vinh dự lây.”Xá Thiên vội nói “Xá Thiên tự nhiên đem hết toàn lực, vì bệ hạ, vì Vương cống hiến.”Triều Hoa Quân gật đầu “Trở về đi.”Xá Thiên cáo Hoa Quân nhớ tới một chuyện, gọi lại hắn “Nơi này có một con phượng hoàng nhỏ trùng sinh, ta xem nàng kiếp độ may mắn, tính mạng bảo toàn nhưng lại bị thương màu lông cho nên lạc bản tính mà vào lầm đàn gà, người vừa vặn đến thì thuận tiện đem nàng về tộc phượng ở Bắc Hải đi.”Xá Thiên lên tiếng “Tuân mệnh”, tiến lên đón Điền Chân nhìn sang cặp mắt tam giác lợi hại kia, râu cằm lởm chởm, lại nhìn sang khuôn mặt tuấn mĩ của Triều Hoa Quân, quyết đoán dựng thẳng lông cổ, vẫy cánh, hai móng vuốt gắt gao ôm lấy vạt áo trước của Triều Hoa Quân không Hoa Quân nhịn không được nở nụ cười “Ngươi là không muốn đi Bắc Hải?”Điền Chân liên tục gật khái là nghe được con dân bản tộc học gáy, theo tiếng mà đến, gặp nàng hồ đồ lưu lạc vào đàn gà mới có tâm mang nàng đi, ai ngờ tiểu phượng hoàng không có lấy chút điểm tu vi lại thông linh như vậy, Triều Hoa Quân càng thấy thêm đôi phần yêu thích, đưa tay nâng cằm nàng lên “Tiểu hoàng nhi rất nhu thuận, nếu không muốn đi, thì theo ta về Vũ Mạc Thiên Cung tu luyện đi.”Thần a! Nụ cười kia rất chói mắt, Điền Chân thấy choáng váng, lại thấy trận xuyên không này thập phần mỹ thật làm chim cũng không tệ…Triều Hoa Quân chấp chưởng bộ tộc Thần Vũ mấy vạn năm, hết sức trân trọng, thương yêu con dân, nào biết rằng trong thân thể của tiểu phượng hoàng kỳ thật là linh hồn khác, hắn vẫy tay cho Xá Thiên lui ra, cho phượng hoàng lửa bay phượng dâng cao, ngay lập tức vút lên, thẳng hướng thiên đình mà đi..Biển trời, đó là nơi toàn đất hoang, vây quanh bởi mây mù, có một ngọn núi tên là Ưu Bà, cao ngất đứng trong mây, nhìn không thấy đỉnh, chỉ thấy những vách đá hình thù dữ tợn cao chót lạnh, gió thổi vù núi, dạ minh châu lóe ra hào quang, làm sáng lên một hoang không có nơi nghỉ ngơi, nếu chạy ban đêm sẽ không tiện. Triều Hoa Quân ra lệnh cho phượng hoàng lửa đáp xuống ngọn núi Ưu Bà, tạm thời tá túc qua một hoàng lửa bay cả ngày trời cũng mệt mỏi, ngồi xổm trên một tảng đá phía xa nhắm mắt nghỉ tạm. Dạ minh châu màu sắc xanh lam, trông cực kì đẹp mắt nhưng Điền Chân lại cảm thấy không bằng đèn đuốc ở dưới nhân gian, thiếu độ ấm, làm cho bốn phía chỉ là một mảnh vắng Hoa Quân ôm nàng ngồi dưới đất, khuôn mặt tuấn mĩ được chiếu dưới ánh sáng của viên dạ minh châu làm có chút ảm đạm, chỉ lẳng lặng nhìn về phía ngọn núi Ưu Bà trước mặt, có chút xuất bụng đói khát, Điền Chân vội vàng xao đạo có biết nuôi chim hay không? Chim là nên ăn cái gì!Phát hiện sự bất an của nàng, Triều Hoa Quân hoàn hồn, khẽ vuốt lên bộ lông của nàng gọi “Tiểu hoàng nhi?”Điền Chân không chút khí lực hừ một tiếng, tự hỏi nên làm thế nào để biểu đạt sự đói khát.“Đói bụng không?” Triều Hoa Quân mỉm cười, buông nàng ra “Đi kiếm ăn đi.”Điền Chân nhẹ nhàng thở ra, nhảy từ trong lòng hắn xuống, đi thong thả vài bước bắt đầu thấy khó khăn — vùng này hoang dã có thể tìm được cái gì mà ăn , chẳng lẽ… Nhìn xuống con giun tự nhiên thấy dạ dày nhộn nhạo, toàn thân Điền Chân run run, cuối cùng quay trở lại trước mặt Triều Hoa Quân, lắc đầu nhìn hắn— tôi không ăn côn trùng, tôi muốn ăn cơm…Triều Hoa Quân đã sớm để ý mà bật cười “May mắn là không ăn sâu, nếu không ăn uống cũng giống gà.”Nếu thực là gà cũng ăn không nổi, Điền Chân hừ Hoa Quân lấy từ trong tay áo ra một nắm nấm trong suốt “Bên người ta cũng không có thức ăn, nếu ngươi không muốn đi tìm thì ở đây có ít cỏ linh chi hôm trước bộ Hạc đưa cho ta, ngươi chấp nhận ăn cố đi?”“Chấp nhận” ăn cỏ linh chi? Chính mắt chứng kiến sự đãi ngộ chim chóc của Thiên giới, Điền Chân hốc mắt tràn đầy lệ tay xinh đẹp vừa đưa ngọn cỏ linh chi ra, nàng đã há miệng ăn Chân quả thật rất đói, cúi đầu mà mổ từng miếng, từng miếng, thuận tiện hôn tay lãnh đạo vô số lần một cách kính Hoa Quân thấy nàng ăn xong, lại lấy từ trong tay áo ra một ít nước cũng một cái chén vàng nhỏ “Còn đây là rượu ngô đồng cùng trúc diệp tuyền, tạm thời làm nước suối mà uống đi.”Điền Chân uống lên hai hớp, chỉ cảm thấy hương thơm vô cùng, vì thế cảm thấy mĩ mãn mà gật đầu với hắn tỏ vẻ cảm là khi loại chim chóc nào gặp Vương đều thấy cúi đầu thần phục, nay con phượng hoàng nhỏ này một chút cũng không sợ, Triều Hoa Quân cũng thấy ngạc nhiên, ôm lấy nàng ôn nhu nói “Ngủ đi, ngày mai còn muốn chạy tiếp.”Sa vào sự ôn nhu của mỹ nam, Điền Chân mơ mơ màng màng gió thổi tỉnh, đã là nửa minh châu vẫn tản ra ánh sáng lạnh như trước, cách đó không xa vẫn thấy con phượng hoàng lửa ngủ say trên tảng đá, duy chỉ có chỗ bên cạnh nàng là trống trơn, không thấy có đêm phía xa xa làm cho cảm giác lạnh lẽo khôn Chân đứng nhìn xung quanh, vẫn tìm không thấy Triều Hoa Quân, vội vàng chạy tới gọi phượng hoàng phượng hoàng lửa bị đánh thức, vô cùng hờn giận, lại thấy chủ nhân không có, hất cánh làm nàng ngã bổ hiểu phương thức trao đổi với phượng hoàng, Điền Chân bất đắc dĩ, lại không dám lại trêu chọc nó, đành phải thử vỗ vỗ cánh, bởi vì bộ lông bị hao tổn nên tuy rằng miễn cưỡng có thể bay lên nhưng lại thật tốn là chim thì so đo cái gì, nàng chính mình đi tìm!Núi Ưu Bà rất lớn, phía chân núi có rừng cây cũng có vách đá, gió thổi hiu quạnh, cây cối lay động như bóng viên dạ minh châu ở miệng, sợ bị lạc đường, Điền Chân chỉ bay thấp theo một đường cố định vòng quanh chân núi Ưu Bà, trong lòng đầy sợ hãi, đã thấy bắt đầu hối hận – có thể làm cấp trên của Đại Bằng Vương Xá Thiên, địa vị của Triều Hoa Quân sẽ không thấp, thì làm gì có chuyện gì, không chừng là đi ra ngoài tản bộ mà được lý do mà quay về, dũng khí của Điền Chân quả thực xụi lơ, quyết định quay trở lúc này, trên đỉnh đầu chợt lóe lên một vết ánh sáng hồng chói gì vậy? Điền Chân bị dọa nhảy dựng lên, suýt nữa ngã từ trên không trung chớp mắt, ánh sáng hồng tắt đi, trên một thân cây khô trước mắt ngồi một bóng người nho là một thiếu niên độ mười tuổi, áo choàng nhỏ màu đỏ hết sức bắt mắt trong không trung, áo chẽn, găng tay và dây lưng thì bằng vải trắng hoa văn hình hoa hồng, chân đi một đôi giày màu nâu, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, mày thanh mặt sáng, mái tóc màu hồng rối tung xõa xuống trước ngực, đeo một viên đá khảm tinh xảo, trông vừa quý khí, vừa đáng hài tử nhà ai lại xinh đẹp như vậy? Điền Chân trợn mắt há hốc hài tử nhìn nàng cười ngọt ngào “Ha, tiểu phượng hoàng!”Thấy hắn có bộ dáng đầy ngây thơ, Điền Chân mềm lòng, kìm không được mà gật đầu tỏ vẻ rất nhiệt liệt chào mừng“Tiểu phượng hoàng thật khá!” Tiểu hài tử vỗ tay khen phát từ lời ca ngợi của đứa nhỏ làm cho con người ta khoái trá , Điền Chân quay đầu nhìn bộ lông của mình, ách, có vẻ cũng không khó coi lắm, thực sự nhìn cũng có chút xinh đẹp…Tiểu hài tử gật gù, xòe tay ra “Lại đây, ta cho ngươi ăn quả trúc được không?”Nàng không ăn quả trúc, nhưng nàng không ngại để cho tiểu hài nhi xinh đẹp này ôm một cái, Điền Chân được khen thấy lâng lâng, bay qua đứng lên đầu vai hắn, lấy cánh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hài tử cười tủm tỉm ôm lấy nàng, không biết từ nơi nào lấy ra một cái chủy thủ lòe lòe ánh sáng lạnh “Máu của phượng hoàng tộc Thần vũ, là thuốc tiên chữa thương đâu, cuối cùng cũng gặp được.”Trời ơi, làm cái gì vậy! Điền Chân thất cười ngây thơ rực rỡ trở nên tà ác, tiểu hài tử không chút khách khí giữ chặt cổ nàng, vung chủy thủ lên một cái, máu lập tức chảy xuống nhỏ vào một bình nhỏ, một loạt động tác nhanh nhẹn lưu Chân đau trợn trắng mắt, mất, chết mết! Tiểu nam hài này rất phúc hắc, tà ác, đáng sợ!“Phượng hoàng xấu xí, thật đáng thương, ” tiểu hài tử thở dài, nắm lấy cánh nàng, ngăn không cho nàng nàng giãy dụa, “Yên tâm, ta chỉ muốn máu của ngươi.”Điền Chân thiếu chút nữa tức đến choáng tử xấu xa, miệng đầy những lời dối trá, dám lấy máu của lão nương!Tiểu hài tử thật sự hứng nửa bình máu, xử lý tốt miệng vết thương cho nàng, tâm trạng mỹ mãn sờ sờ đầu nàng “Lấy nữa ngươi sẽ chết, để lần tới tìm ngươi lấy tiếp đi.”Điền Chân đã thấy choáng váng, nghe được từ “Lần tới”, càng thêm run rẩy, thiếu chút nữa khóc không ma đầu, nàng không có trêu chọc gì nó nhé?“Lộ tiểu Tàn, ngươi lại làm gì thế?!”Nghe thấy tiếng nói này, Điền Chân thấy thật vui mừng, cố hết sức chụp cánh cầu tiểu Tàn lập tức thả nàng ra “Chào Bá bá!”Triều Hoa Quân phất tay áo đón Điền Chân vào lòng, nhìn kỹ liền hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, nửa bất đắc dĩ nửa giận dữ nói “Đã nhận ra ta, như thế nào còn tổn thương loại tộc của ta!”Lộ Tiểu Tàn nhảy xuống, quỳ một gối xuống làm lễ “Tiểu Tàn muốn xin chút máu của phượng hoàng, chưa kịp bẩm báo bá bá, giờ cùng bá bá bồi tội.”Triều Hoa Quân nhẫn nhịn sự giận dữ hỏi “Tìm ta có chuyện gì?”“Phụ hoàng ra lệnh cho ta chuyển cáo với bá bá, đừng để cho con chim đại bàng kia đi tìm chỗ chết” Lộ Tiểu Tàn đứng lên, vỗ vỗ chỗ đất bám vào đầu gối “Lần này là phụ hoàng thân chinh nói là nể mặt bá bá, không muốn giết người của tộc Thần vũ”Sự tình có vẻ nghiêm trọng, Triều Hoa Quân nhẹ nhàng thở dài “Ngươi đã nói bệ hạ tự mình đến thì nói hắn lưu tình.”Lộ Tiểu Tàn cười hì hì vâng dạ “Xin bá bá tặng con phượng hoàng xấu xỉ này cho ta đi.”Muốn dưỡng nàng lấy máu? Điền Chân bị kích thích, lập tức nhìn về phía Triều Hoa Quân .Triều Hoa Quân nhíu mày.“Thôi, bá bá luôn nhỏ nhen, không cần!” Lộ Tiểu Tàn thấy tình thế không ổn, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng hồng đào đến thân phận mình, Triều Hoa Quân rốt cuộc không tiện so đo cùng hắn, cúi đầu gọi “Tiểu hoàng nhi?”Điền Chân cúi đầu không lên ta là thân thích của lãnh đạo, sao lại có thể so Hoa Quân nâng mặt nhìn về ngọn núi cao trước mắt, nhẹ giọng trách cứ “Sao lại chạy loạn! Núi Ưu Bà này rất hiểm trở, rất nhiều thần tiên yêu ma đều ở trong này… đã xảy ra chuyện.”Vậy mà ngươi còn chọn chỗ này mà ở qua đêm? Điền Chân âm thầm kinh ngạc, thế nhưng mất máu quá nhiều mà đi vào giấc ngủ say. Nhân dân của Ma giớiVị Thiên quan có trách nhiệm mang Điền Chân đi xung quanh ngắm cảnh, cảnh sắc Thiên đình tuy đẹp nhưng lại quá khiên cưỡng, mỗi cây hoa, mỗi cây cỏ, mỗi bồn hoa, mỗi tảng đá đều bị tu sửa, không còn đẹp tự nhiên như ở Mạc Vũ Thiên cung, hơn nữa sắp tới Tiên đế tới chơi, Nhóm Thiên quan, cung nga còn bận rộn hơn so với ngày thường, khắp nơi người đến người đi, làm cho hứng thú của Điền Chân đối với công viên lớn này mất tới một cái hồ nhỏ có xếp núi đá, thấy phía trước có hai người đi Chân tránh không kịp, học theo Thiên quan kia thối lui đến bên đường làm may Hằng Nguyệt Cơ có vẻ tâm tình đang kém, chỉ để ý cúi đầu đi về phía trước, không để ý gì đến xung quanh, Thần hậu đi bên cạnh vỗ vỗ tay nàng có vẻ đang muốn an ủi.“Thiên giới nhiều Thần vương tuấn mỹ như vậy, ngươi vì sao lại chỉ thương hắn.”“Nương nương…”“Hơn hai mươi năm, ai ngờ nàng ta lại trở lại đâu” Thần hậu thở dài “Biểu ca tuyệt sẽ không ủy khuất cho nàng làm Sườn phi, ta ban đầu cũng muốn cho hai ngươi thành đôi trước, cho dù nàng quay trở về cũng không ảnh hưởng, đáng tiếc… Để ta bảo bệ hạ ban thưởng ngươi làm sườn phi cũng dễ dàng, nhưng hai người hắn thâm tình, khó bảo đảm tương lai ngươi sẽ không bị vắng vẻ, huống chi phụ vương ngươi cũng sẽ không thuận theo.”Hằng Nguyệt Cơ càng nghĩ càng giận, cắn răng “Đều tại con phượng hoàng xấu xí kia!”Điền Chân nhìn theo hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, nhanh chóng xoay mặt hỏi vị Thiên quan “Đại ca, rốt cuộc là ai đã trở lại?”Việc này cũng không có gì cần phải giấu diếm, hơn nữa thái độ của nàng có chút tôn kính, ấn tượng lại càng tăng lên, cười nói “Ngoài Long Nữ Đức Âm, còn có ai!”Dự đoán được khẳng định, Điền Chân cắn răng “Nàng không phải… mất sao?”“Không chỉ ngươi, ngay cả chúng ta cũng không tin đâu” vị thiên quan bỗng hưng trí, nhẹ giọng giải thích với nàng “Hóa ra năm đó nàng đi núi Ưu Bà, gặp phải Tiên đế cũ Thủ Nguyệt Võ, bị bắt đi tiên giới, Thủ Nguyệt Võ vô cùng hâm mộ sắc đẹp của nàng, lại thấy thấy nàng không theo, liền đem nhốt nàng vào nơi bí mật, cũng may Tân đế tiên giới lên ngôi, cứu được nàng ra mới thả cho nàng về, làm khổ nàng chịu hơn hai mươi năm chịu tương tư, giờ thì hai người bọn họ sẽ thành thân thuộc, thật sự đáng mừng.”Thảo nào Ngọc Trần thiếu cung lại ra tay với Triều Hoa Quân, hóa ra Thủ Nguyệt Võ muốn cho mỹ nhân hết hy vọng đâu, Điền Chân cười gượng “Ta nên đến gặp Vương chúc mừng mới đúng.”.Bên ngoài tẩm tiện, không một thị nữ hầu hạ nào ở đó, yên lặng bất thường, bên trong dồn dập tiếng hít thở cũng hiểu được rõ ràng, qua tấm mành, có thể nhìn thấy hai bóng người đang hôn nhau say là tẩm điện ở lần trước, đường đi đều quen thuộc, Điền Chân vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh cũng đoán trước được, nhất thời cười khổ, theo xu thế này tình hình sẽ phát triển đến trình độ nào thì rất khó cam mà lãnh đạo, ngươi trước khi coi trọng tình cũ thì trước tiên có phải nên kết thúc sự kiện khác?Điền Chân đập vào mành “Phần phật” “Vương.”Bên trong hai người cứng đờ, đồng thời xoay thể không thừa nhận, Long nữ là một mỹ nhân trời sinh, Hằng Nguyệt Cơ còn không được một hai phần mười, ánh mắt long lanh mang ý cười, vừa lưu chuyển trông giống như minh châu thủy ngọcTrong phòng, chỉ có người duy nhất xứng đôi với nàng, chính là vị nam tử tuấn mỹ của tộc Vũ không tôn quý kia mà mặt quen thuộc, vừa có sự ôn nhu, trầm tĩnh, vừa có sự đau áo của hai người đã có rất nhiều nếp nhăn, sau một thời gian cửu biệt giờ đoàn tụ đột nhiên bị người khác ngăn lại, trong điện nhất thời một mảnh yên nữ vẫn không khống chế được vui sướng, cũng không cố ra vẻ thẹn thùng, vẫn ôm thắt lưng của hắn cười nói “Nhiều năm không gặp, những người này bên cạnh ngươi ta cũng không nhận ra.”Triều Hoa Quân đưa tay giống như muốn đẩy nàng ta, nhưng cuối cùng cũng không làm Chân nhìn cánh tay kia, tầm mắt nhanh chóng đảo qua hai người, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười cung kính “Nghe nói Long nữ đã trở lại, vội đến chúc mừng Vương.”Thấy Triều Hoa Quân không giới thiệu, Long nữ cũng kinh ngạc, tất nhiên đối với bộ dạng trước mặt của Điền Chân, nàng không thấy chút ý tưởng nào giống như tình địch, vì thế ngượng ngùng gật đầu xem như đáp của Điền Chân như muốn vỡ tung, mẹ nó, nàng khi nào thì lại đóng vai thành nhân vật tiểu tam, tự rước lấy nhục?“Các ngươi tiếp tục, ta đi ra.”“Hoàng nhi!”Điền Chân đứng Hoa Quân thần sắc phức tạp, có điểm bất đắc dĩ, nhìn nàng nửa ngày mới nhẹ giọng thở dài “Đi xuống đi, sau đó ta sẽ tìm ngươi.”“Chắc Vương cũng không có chuyện gì trọng yếu hơn” Điền Chân cố nén giận, đi nhanh ra ngoài “Không quấy rầy Vương ôn chuyện, tái kiến!” Cảm thấy không đúng, nàng lập tức lại sửa lại “Vĩnh biệt !”Bị hai chữ “Vĩnh biệt” dọa đến, Triều Hoa Quân tiến lên hai bước “Hoàng nhi!”“Ngươi… đi nơi nào?” Long nữ bất an giữ chặt tay Hoa Quân trầm mặc một lúc lâu, quay lại nhìn nàng mỉm cười “Yên tâm, ta đi sẽ quay lại.”.Hứ, vừa quyến rũ lão nương ngươi liền bắt cá hai tay, gặp mặt ôm hôn tình nhân cũ, một chút áy náy đều không thấy, chỉ nói “Sau đó tìm ngươi”, lão nương còn cần ngươi tìm? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, các ngươi cứ Long Phương tạp giao mà khai phá giống mới đi thôi!Điền Chân cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, vì thế nàng bình tĩnh bay xuống đỉnh trí mà nói, bọn họ là hai người yêu nhau, không có phản bội, chính là bị bắt tách ra mà thôi, hiện tại người đã trở lại, ở cùng một chỗ là đương nhiên, có trách thì trách chính mình vận khí không tốt, sa vào một nam tử đã có quá tình mà nói, may mà tình yêu mới nảy sinh, cũng không tới mức chết đi sống lại, nói thương tâm là có, thật ra chủ yếu là phẫn nộ, trở thành vật hi sinh thật thảm thiết, làm cho tự tôn bị tổn tiềm thức, Điền Chân hy vọng lãnh đạo đuổi theo giải thích “Đó không phải là sự thật, là hiểu lầm”, nhưng trên thực tế thì không có khả năng, cho dù lãnh đạo có muốn tìm cũng không tất tìm được, đến nàng còn không biết mình chạy đến phương đi tình yêu cùng tự tôn, Điền Chân cảm thấy mất mát, hồi tưởng lại những ngày tháng ngọt ngào, nhịn không được nước mắt chảy xuống, lẳng lặng ngồi ở trên cỏ chờ mặt trời cho ngày kết thúc, cũng không ngờ lại chờ thấy một này xuất hiện phương thức lại tương đối mạo hiểm, đáp từ trên không trung xuống, không nói gì mà vung đao lên sinh Điền Chân có tính nhát gan sợ chết, ngày thường chỉ lo tu luyện chiêu thức trốn tránh chạy chốn, tuy rằng tâm lý đang chịu đả kích nghiêm trọng, bản năng phản ứng của thân thể vẫn không chậm, cho nên thành công tránh được đao thấy người kia giống như một thị vệ đã từng quen giả dạng, Điền Chân thốt ra “tộc Nguyệt?”Ánh mắt người nọ lạnh lùng, sát ý càng tử phụng mệnh giết ngươi, ngươi lại nhận ra lai lịch lão tử, còn có thể để lại đường sống cho ngươi sao!Con gái khi lâm vào chuyện tình cảm liền trở nên ngu ngốc! Điền Chân rất nhanh hiểu được sự ngu xuẩn của lời nói kia, không ngừng hối hận, càng thêm ủy khuất — Hằng Nguyệt Cơ, mẹ nó, chỉ nhìn chằm chằm người ta thôi! Ngươi không đến trước lãnh đạo mà tạo bi kịch, ta thế nhưng cũng chỉ là nữ phụ thôi a, là vật hi sinh còn thảm hơn khí lan tràn, chém ra ánh sáng rộng đến hai nha! Điền Chân rốt cục vứt bỏ nước mắt cùng ủy khuất, ý thức thấy thập phần nguy cơ, luống cuống tay chân, vẫy cánh chạy gì gọi là bi thương, cái gì gọi là tình yêu linh tinh, cũng không bằng phải thật sự còn sống! Còn sống, có thể trêu chọc bao nhiêu mĩ nam! Còn sống, lãnh đạo thì là cái gì, ta mà nguyện ý, tùy tiện có thể tìm được ngàn ngàn vạn vạn lãnh đạo!Tu vi ngàn năm, còn lâu mới là đối thủ của võ sĩ tộc Nguyệt, vào thời khắc này, điểm mấu chốt có thể cứu được tính mạng nàng chính là đôi cánh mà ngày thường nàng hay oán niệm! Nhìn về phía võ sĩ tộc Nguyệt phía sau, nước mặt Điền Chân chảy vòng quanh, hóa ra đây mới là điều quan trọng nhất của cuộc đời nàng.!Thực bất đắc dĩ là thể lực quá chênh lệch, nàng vội vàng chạy xa hơn mười vạn dặm, võ sĩ tộc Nguyệt đuổi ngày càng gần, Điền Chân cảm thấy hơi sốt ruột, thấy ở phía trước có một mảnh rừng rậm, không chút nghĩ ngợi liền đâm đầu kệ , trốn đã!.Ngoài rừng yên tĩnh, trên cỏ đáp đầy lá rụng, đạp lên tạo nên âm thanh kêu “Sàn sạt”.Rừng rậm lớn như vậy, tìm người sẽ cần có kỹ thuật, đợi cho trời tối nàng sẽ tiện chạy thoát, Điền Chân mừng thầm, nhanh chân chạy sâu vào trong nhiên, một cơn gió xoáy màu đen thổi gió thật mạnh, lá rụng dưới chân đều bị cuốn lên không trung, bụi đất đầy trời, một mảnh hiu quạnh xơ xác tiêu điều, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, kể cả ánh hoàng hôn chiếu cũng còn mang theo chút khí giác quen thuộc, dự cảm thấy điều xấu Điền Chân quả quyết đứng nghiêm, sau lại di chuyển, tính rút ngờ một lúc sau, võ sĩ tộc Nguyệt đã muốn đuổi Chân thật sự hoảng sợ “Đợi chút… Mau rời đi!”Võ sĩ tộc Nguyệt làm sao lại chịu nghe, liên tiếp ra chiêu.“Thấp hơn phàm thần, chuyến này chắc ác liệt.” Giữa không trung vang lên tiếng nói uy trận gió, phía trước chậm rãi hiện ra một bóng dáng cao rốt cuộc là phượng hoàng hay vẫn là quạ đen, nói vĩnh biệt, hiện tại liền muốn vĩnh biệt thật , Điền Chân khóc không ra nước mắt, quả thực muốn tìm cái dây mà tự treo cổ trên áo dài không tiếng động cúi xuống, Ma thần đứng dài hạ xuống, trang sức trên trán chiếu sáng lạ lùng, vừa yêu thích vừa thêm vẻ ôn nhu âm u, khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu, mũi cao thẳng lại thập phần khí phách, trên mặt viết rõ ràng bốn chữ to độc nhất thiên hạ“Tự giết lẫn nhau, thiên giới càng ngày càng hỗn loạn.” Đôi mắt Phượng híp Chân luôn luôn để ý ánh mắt của hắn, thấy thế không cần dùng đến đầu óc mà suy nghĩ đã nhanh chóng nằm đổ xuống ngã vào một cái hố âm thanh trầm đục vang lên, lực đạo sát khí thổi quét qua đỉnh ngóc nửa đầu lên, thấy võ sĩ tộc Nguyệt quả thật không còn ở chỗ Chân ai ca, phải hiểu được quan sát sắc mặt ngôn hành a, không biết Ma thần đại nhân là một chuyện rất nguy hiểm nha, ngươi xem, bị chặt đầu rồi!Một chiêu sử dụng, hóa ra còn sống, Ma thần ngạc nhiên ngay sau đó phẫn nộ “Nữ chim vỗ sỉ!”Thấy hắn nhận ra mình, Điền Chân tỏ vẻ cầu xin, hai chân như nhũn ra — Ta đã nói rồi, Hằng Nguyệt Cơ, ngươi sao lại không phái lấy một cao thủ giỏi giang một chút? Tốt xấu gì cũng biết đánh lại làm cho ta có thời gian chạy trốn rồi, kỳ thật trước mặt Ma thần đại nhân, không ai là cao có thời gian trì hoãn ! Điền Chân phút chốc nhảy từ trong hố ra, gục xuống chân Ma thần, ra vẻ không thể tin nhìn lên đại thần “Ma thần bệ hạ! Thật là ngươi? Thật là ngươi? Thật sự…” Vừa nãy khẩn trương cùng sợ hãi, giờ khả năng bị giết khá cao, nàng xoa xoa ánh mắt, bỗng nhiên cũng ra được mấy giọt nước mắt “Ta… ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi! Bệ hạ V5!”Bị nàng làm cho cảm động, Ma thần hạ mắt “Cho ngươi cơ hội giải thích”Ma thần đại nhân không ngờ thông tình đạt lý như vậy! Điền Chân vội đem chuyện ngày ấy không thể đi tới Ma giới nói lại lần nữa, đại ý là trách cứ Ma thần chạy quá nhanh, bỏ lại mặc kệ nàng, cuối cùng còn ra vẻ chân thành nói “Ta ở bên hồ Trung Thiên đợi mấy ngày nha!”Ma thần không nói, bắt đầu suy nghĩ xem lời này có thể tin không, chúng thần Thiên giới thật vô sỉ, chắc không vô sỉ đến mức độ này, hắn cũng không thể nghĩ ngợi Chân gạt lệ, chỉ vào thi thể võ sĩ tộc Nguyệt “Bởi vì ta phản bội Thiên giới, bị bọn họ đuổi giết, may mắn gặp bệ hạ, bệ hạ là ân nhân cứu mạng, ta… ta khắc trong tâm khảm, cho dù có chết muôn lần cũng không thể báo đáp!”Ma thần lên tiếng “Ân”, nhíu mày “Thấp hơn Thần tộc, dùng cũng vô dụng!”Điền Chân lại dập đầu “Bệ hạ Thần uy, Thần đế, Chiến thần, Triều Hoa Quân cũng không là đối thủ, ta chỉ là tiểu thần cũng không cần phải nói, bệ hạ vạn… Vạn vạn tuế!”Ma thần vừa lòng nâng cằm, khoanh tay, sau một lúc lâu lại nhìn nàng nói “Nữ chim hoa ngôn xảo ngữ!”Điền Chân trầm rồi, ta thừa nhận, kỳ thật ngươi không phải là hồ đồ, cũng biết cái gì là hoa ngôn xảo ngữ, thế nhưng không phải ngươi nghe cũng thấy sung sướng phim truyền hình cùng tiểu thuyết, Ma giới là một nơi đáng sợ, máu me, giống như địa ngục, nhưng nếu coi mọi chuyện trong phim truyền hình và tiểu thuyết là đúng thì thật sự là sai lầm, Không gian Ma giới không chỉ âm trầm như suy nghĩ mà ngược lại, còn có sông, có núi, có hoa, có cỏ cây…Không gian vĩnh viễn là ban không có nghĩa là Ma giới chỉ có hắc chỉ dùng một từ để hình dung thì phải là muôn màu sặc tảng đá thật lớn luôn lấp lánh những ánh sáng màu hồng, vàng óng, xanh lam, mông mông lung lông, giống như không khí ở câu lạc bộ đêm. Thường xuyên thấy những vị Ma vương, ma tướng tụ tập cùng một chỗ uống rượu, bên cạnh là những tiểu lâu la với đủ các diện mạo hầu hạ, phối hợp với Ma thần mặc áo choàng đen giống như xã hội đen trông cứ như một tổng bộ của tập đoàn xã hội cung đặt ở giữa trung tâm không gian, được vây quanh với vạn dặm núi đá, những tảng đá to nhỏ chĩa cao gần trăm trượng, rộng chừng hai trượng, hình dạng lạ lùng, nếu ai không quen bước vào sẽ dễ dàng lạc đường. Điền Chân cảm giác đây là một nơi thích hợp dùng cho quân du khi hoa nở báo giờ, quần thần đều phải đi đến thần điện của Ma thần nghị sự, giống như lâm triều ở Thiên của Ma thần tuy là điện nhưng kỳ thật lạ là lộ thiên, không có nóc thẳng vào cửa điện, ngẩng đầu, hấp dẫn ánh mắt nhất là toàn cao cao phía đối diện, thềm đá trắng toát, cao bảy tầng, phong cách kiến trúc độc đáo. Nơi này sáng rực hơn bình thường, xung quanh là bảy cột trụ che trời màu vàng đứng sừng sững, mỗi cái cao hơn mười trượng, mặt trên khảm bảy con rồng đen uốn lượn, vẩy móng trông rất sống động, Trên đỉnh trụ được khảm những hạt châu lớn, ánh sáng lòe lòe, làm cho cả tòa điện sáng ban cung phương Đông, Thánh điện Phương Tây, hai phong cách này phối hợp lại trông rất hài chớp mắt, Ma thần hiện thân ở phía trên, cơ bản cũng không rõ đến từ chỗ lưng về phía cửa điện, đứng khoanh tay, bộ xiêm y màu đen viền vàng rộng thùng thình hơi cúi, phối hợp với thềm đá trắng toát làm càng nổi bật vẻ tôn quý, chói Thái dương tái thế a! Điền Chân âm thầm tán thưởng phẩm vị của đại thần, chờ cho chúng Ma vái chào xong liền tự giác lui đến đứng một tướng giống như Thiên giới, được đãi ngộ khá tốt, có chỗ ăn, chỗ ở, còn có tư cách bàn chuyện chính sự. Chúng Ma đối với nàng cũng rất thân thiện, Điền Chân lại cố gắng nhún nhường – Pháp thuật ta thấp kém, cho dù lên tiếng cũng không có phân lượng gì, mọi chuyện bàn bạc nàng cũng không rõ ràng, đều cho rằng chủ ý rất khó nói, ai ta cũng không dám đắc dài, Điền Chân chờ đợi tới giớ tan tầm.“Nữ chim!”Xác nhận tiếng nói trầm thấp đúng là xuất phát từ bóng dáng kia, tinh thần Điền Chân chấn động, vội vã tiến lên “Bệ hạ!”“Hôm qua Ma Long tố cáo, nói ngươi rút long lân của nó. “Thảm rồi, bị tố cáo! Điền Chân nhìn sang bàn nơi vị Ma long kia ngồi, lắp bắp nói “Là… Là ta.”“Giải thích.”“Bẩm bệ hạ, ta cho rằng đấy là cái giả .”…Chúng ma che mặt thần ngạc nhiên xoay người xem nàng “Nữ chim ngu dốt!”Điền Chân trầm cũng mới biết, gần đây, cây cột có rồng kia đều là hàng thật giá thật, ngày hôm qua tùy tay lấy đi, ngẩng đầu đã thấy nằm dưới túi của vị Ma Long, sợ tới mức chút nữa thì hôn mê.“Bệ hạ, Cửu Tử Thương đã trở lại.” Có người tiến vào bẩm thần nâng tay, ý bảo Điền Chân lui ra..Ngoài cửa xuất hiện một huynh đài tầm ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo giáp, màu da cực đen, tướng mạo thuộc dạng phải xin lỗi quần chúng, hắn vội vàng đi vào điện, quỳ xuống dưới thềm, bộ dáng hổ thẹn thống khổ.“Mộc Mị Cơ bắt đi chín mươi chín người, dùng để tu luyện, Thần bị nàng đả thương, bệ hạ…”“Người thất bại không chết trên chiến trường, ngược lại còn trốn trở về!”Tiếng nói hơi tức giận, Cửu Tử Thương bị một thần lực vô hình đánh bay, ngã nhào xuống, hộc bạo lực ! Rất bạo lực ! Điền Chân sợ tới mức không dám ra tiếng.“Bệ hạ bớt giận!”“Mộc Mị Cơ là Ngũ vương yêu giới, Cửu Tử Thương không thắng được nàng, chẳng có gì lạ.”…Trước mắt thấy quần thần vì Cửu Tử Thương cầu tình, Điền Chân cảm động không thôi, khó trách Ma thần đại nhân không coi trọng Thần giới, Ma giới người ta thật là đoàn kết có tình nghĩa nha!“Là đại tướng của Ma giới, đánh không lại tiểu Vương Yêu giới sao!”Quần thần lắc với ngươi, Ma thần mà nói, quả thực trên đời không có chữ “Đại vương” .Một lão già râu dài thưa thớt đứng thẳng dậy, chính là Cổ thạch Hộ pháp “Tiểu vương Yêu giới sao có thể so sánh với đại tướng Ma giới, sợ là Cửu Tử Thương bận tâm thân phận nàng mới bị nàng gây thương tích.”Cửu Tử Thương nhịn đau, giãy dụa bò lại nói “Mộc Mị Cơ thật là vô lễ! Thuộc hạ cơ bản không muốn làm nàng bị thương, nàng lại nói nàng lệ thuộc Yêu giới, không quan hệ với Ma giới, còn nói trong thiên hệ chỉ biết duy nhất có Yêu hoàng, chưa bao giờ từng nghe nói đến Ma đế, Thuộc hạ thấy nàng làm nhục bệ hạ, không đem Ma giới để vào mắt, mới giận dữ cùng tranh chấp với nàng, nhưng lại bị ám toán, Lại nghĩ nếu Cửu Tử thương ta chết ở trên tay nàng, Yêu giới chẳng phải càng càn rỡ, ta tình nguyện chết ở dưới chưởng của bệ hạ…”Điền Chân nghe được vừa bực mình vừa buồn muốn đổ tội cho Mộc Mị Cơ, cái gì là “Chưa từng nghe nói đến Ma đế”, trước mặt vì đại thần cao cao tại thượng trước mắt, một người đầu óc bình thường sẽ không dám nói câu này, ngay cả Thấn đế cùng Triều Hoa Quân đều nén giận, sợ chọc giận hắn, lá gan của Mộc Mị Cơ tất nhiên sẽ không thể lớn hơn so với Thần đế. Sự thật có lẽ là vị Cửu Tử Thương đại ca là cao thủ, ý đồ đem tức giận của Ma thần dời khỏi ngươi đâu.!Cửu Tử Thương mặc dù thương, lại không chết, có thể thấy được Ma thần đại nhân tính tình tuy kém nhưng cũng sẽ không tùy tiện vật hi sinh bộ hạ, nàng lại càng cảm thấy an Chân thả lỏng tâm, chờ xem phản ứng của chúng ma.“Mộc Mị Cơ lớn mật!”“Cửu Tử Thương trung thành và tận tâm, cầu bệ hạ khoan thứ cho hắn.”…“Một yêu vương nho nhỏ, dám khinh thường ta?” Mắt nhíu lại, sát ý lại nổi thần tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, chúng ma cùng kêu lên khẩn cầu “Bệ hạ bớt giận!”Cửu Tử Thương vội nói “Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu hồ đồ, không dáng cho bệ hạ tức giận, lại càng không đáng giá để bệ hạ tự mình ra tay, theo ý thuộc hạ, chỉ cần phái thiên Vương tới đánh là đủ để giáo huấn nàng .”Ma thần lên tiếng “Ân”, khoanh tay “Tiểu Tàn con ta chưa về, Băng Hà còn đang bế quan, để cho nàng sống lâu thêm mấy ngày.”Chúng ma nhất tề hô “Bệ hạ nhân từ!”Thấy duy nhất Điền Chân không ý kiến gì trong điện, Ma thần không khỏi hờn giận “Nữ chim, đồng bọn thất bại, ngươi vui sướng khi người khác gặp họa?”Điền Chân vội hoàn hồn, cuống quít quỳ xuống “Ta không dám! Ta nghe Mộc Mị cơ làm nhục bệ hạ, bệ hạ lại nhân tư khoan dung như vậy, nhất thời cảm khái vạn phần.”Ma thần miễn cưỡng tỏ vẻ vừa lòng, xoay người biến thần hơi tý là chế tạo vật hy sinh, hóa ra thích nghe người ta khen ngợi bản thân nhân từ, Điền Chân cảm thấy Ma giới này rất khó lý giải, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân chúng ma làm sao lại đoàn kết như thế – ở trong mắt đại thần, không vì đồng bọn cầu tình chính là vui sướng khi người khác gặp họa, nàng nào có lựa chọn khác ?Bị điểm danh hai lần liên tiếp, chúng ma lưu ý đến đồng bọn thấp kém, nhiệt tình vây tiến Thạch Hộ pháp cười hớ hớ nói “Nữ chim, đã ở quen chưa?”“Thiếu chút nữa quên ngươi, buổi tối lại uống rượu cùng chúng ta.” Ma Nghiệp hộ pháp mời.…Đến đây mấy ngày, Điền Chân đã nhớ đại danh của bọn họ, nhất thời nước mắt vòng quanh, nghĩ rằng mình không tài không sắc, liếc mắt cái là nhìn thấy được thể chất yếu kém, thế mà được nhiều người coi trọng cùng quan tâm như vậy, thật không dễ dàng!Không đợi nàng đính chính lại danh tính, một âm thanh suy yếu vang lên “Các ngươi đừng chỉ lo tới nàng, để ý…để ý chút đến ta…”Hóa ra Cửu Tử Thương bị thương nặng, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy vì đồng bọn mới mà xem nhẹ hắn, chúng ma áy náy tiến lên dìu hăn đứng lên, mỗi người một lời an ủi thậm trí còn lấy ra mấy bình thuốc”Từ lúc ngươi tiếp nhận chức vụ này, huynh đệ đều thay ngươi chuẩn bị trước rồi, thánh phẩm chữa thương!”Cửu Tử Thương ôm ngực liên tục nói lời cảm tạ, đón lấy uống hai viên, tinh thần quả nhiên là tốt Chân không nói hơn nữa ngày, nhìn mọi người bị phạt đã muốn rút ra kinh nghiệm. Nhìn một cái, rất nhiều trường hợp a, nhân dân Ma giới đều thân như người nhà còn tốt hơn so với chủ nghĩa xã hội khoa học của nàng nha!Điền Chân vì nghi kỵ hổ thẹn trước kia, lập tức tiến lên tỏ vẻ thân thiết “Cửu tử Thương đại ca có khỏe không? Ta mới đến, hai tay chẳng có gì, thuốc cũng chưa kịp chuẩn bị, trách móc.”Cửu Tử Thương cảm động “Muội tử có tâm, thiếu cái gì, cứ việc qua chỗ ca ca lấy!”Không phải là chủ nghĩa xã hội khoa học, giác ngộ của nhân dân Ma giới đã muốn tiến tới chủ nghĩa cộng sản ! Điền Chân mừng thầm, đang tính làm thế nào để tìm chút thuốc chữa thương chỗ hắn, bống nhiên một cánh tay mềm mại không xương đặt lên người nàng, đẩy Cửu tử Thương ra chỗ khác.“Đừng để cho bị chiếm tiện nghi, tỷ tỷ dạy ngươi, đảm bảo ngươi hàng đêm vui vẻ!” Chào chị, Em tự giới thiệu mình là freezeheart_6200, là biên tập viên của Gác Sách. Đã từng đọc qua bài cảm nhận về truyện “Tiểu hoàng không phải tiên”, đồng thời nhận được sự giới thiệu và đề xuất của các bạn ở Gác Sách, nên nay em muốn xin phép chị cho em được đăng lại truyện này lên thư viện Gác Sách. Em và Gác Sách xin hứa sẽ không sử dụng với mục đích thương mại, giữ đầy đủ credit tên truyện, tên tác giả, nguồn edit, giới thiệu,… và chèn credit vào mỗi chương nếu chị có yêu cầu. Mong được sự chấp thuận ở phía chị. Gác Sách Converter Ruby_0411 tangthuvien Edit bttran Từ thủa khai thiên lập địa cho đến nay, làm sao chỉ có phượng hoàng nàng là không hay ho? Lúc đầu là phượng lạc giữa bầy gà, may mà gặp được Phượng vương cao thượng, độ lượng, rộng rãi, chăm lo cho chúng sinh mà được tiến vào Thần giới, chỉ việc há mồm chờ cơm, chờ tới ngày thân thể khá hơn, sau đó trong lúc vô ý cứu thái tử Tiên giới Thủ Nguyệt Vi, rồi gặp may ăn được nội đan Phượng thần, hóa thành hình người, nảy sinh tình cảm với Phượng vương, ai ngờ lại phát sinh chuyện xấu. Sát thần chuyển thế Ma đế, thần uy thượng cổ, nổi tiếng sáu giới không biết thua ai, trên thiên giới lưu truyền một lời tiên đoán rằng hắn lại bị phong ấn một lần nữa… Chính mắt thấy Triều Hoa Quân gặp lại người yêu cũ, tiểu hoàng Điền Chân giận dỗi bỏ đi, vừa vặn gặp phải người nổi tiếng là không có đối thủ ở sáu giới Ma đế, nàng nên ẩn nhẫn chờ cơ hội hay là kiên cường bất khuất đây? Vận mệnh của ba giới, nhưng chỉ vì tiểu hoàng nàng mà đảo điên, lẫn bên trong đó hình như đều là duyên mệnh…

đọc truyện tiểu hoàng không phải tiên