Chế Linh (sinh ngày 3 tháng 4 năm 1942[1]) là nam ca sĩ người Chăm nổi tiếng, đồng thời là nhạc sĩ với bút danh Tú Nhi và Lưu Trần Lê. Ông nổi danh từ thập niên 60 và được xem như là một trong bốn giọng nam nổi tiếng nhất của nhạc vàng thời kỳ đầu ("Tứ trụ nhạc vàng") với bốn phong cách khác nhau, ba
Soạn văn 10 Lính đảo hát tình ca trên đảo chi tiết trang 73 SGK Ngữ văn 10 tập 2 Cánh Diều đầy đủ lời giải tất cả các câu hỏi và bài tập phần Chuẩn bị, Đọc hiểu Đó là không gian của biển cả, có đá san hô và vài tấm tôn. Diễn viên, khán giả của màn biểu
Giá lẩu cá bóp khoảng từ 300.000 - 400.000 đồng/nồi dành cho 4 người. Ngoài hai món ăn trên, các đặc sản như Cá bống ăn liền và Nước mắm Cá Đen của tỉnh Bình Thuận cũng được chọn vào Top 100 đặc sản quà tặng Việt Nam (2021 - 2022) theo Bộ tiêu chí công bố giá trị
Massage Linh Cherry xin kính chào quý anh em cộng động massage. Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của dịch vụ massage thư giản để đáp ứng nhu cầu của quý anh luôn muốn tìm được một cảm giác thư giản đỉnh cao tại khu vực Phú Nhuận nói chung và khu vực San Fran Cis Lông nổi tiếng nói riêng , đi kèm theo đó là sự
Mai Âm Nhạc đã được Đông Nhi dự đoán "làm nên chuyện" tại "Sàn Đấu Vũ Đạo" mùa 2 ngay từ vòng 1. Sang đến vòng 2 với chủ đề Hip-hop, Mai Âm Nhạc như "cá gặp nước" khi về đúng sở trường của mình. Cô biểu diễn hit N-sao của Suboi khiến Minh Hằng hú hét: "My gu. Tuy
Lời bài hát: Sao Em Nỡ Vội Lấy Chồng - Hiện chưa có lời bài hát nào cho Sao Em Nỡ Vội Lấy Chồng do ca sĩ Khánh Bình, Ánh Linh trình bày. Bạn có thể click vào đây để đăng lời cho bài hát này. Playlist | Album Sao Em Nỡ Vội Lấy Chồng V.A Trả Lời Thư Em Hoài Nam, Thanh Tuyền Mùa Thu Và Nỗi Nhớ Quang Lý (NSƯT) Chuyến Đò Quê Hương Vol. 2 Instrumental
Tranh luận trái chiều về bộ phim Ba chị em của Hàn Quốc. Bộ phim "Ba chị em" của Hàn Quốc đang gây ra nhiều tranh cãi trong những người mê phim Hàn ở
RzGPPY9. CON TỐT ĐEN TRÊN BÀN CỜ SỐ MỆNHBộ trường thiên tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ kết thúc với hình ảnh đôi vợ chồng Lệnh Hồ Xung – Nhậm Doanh Doanh tang bồng nơi chân trời góc bể, hạnh phúc hợp tấu cầm tiêu khúc nhạc Tiếu Ngạo. Tuy nhiên nằm sâu lạnh lẽo ở đại lao dưới đáy danh thắng Tây Hồ, vẫn còn đó một khối hận khôn nguôi mang tên Lâm Bình trang đầu của Tiếu Ngạo Giang Hồ rất dễ khiến người đọc suy luận rằng Lâm Bình Chi chính là nhân vật trung tâm của câu chuyện. Nhưng với ngòi bút điêu luyện và đầy biến ảo của mình, Kim Dung đã khiến người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ việc tưởng như là một nhân vật chính bị đẩy xuống thành nhân vật phụ, Lâm Bình Chi còn khiến người đọc chuyển từ cảm thương sang ghét bỏ khi Nhạc Linh San bỏ rơi Lệnh Hồ Xung và chuyển sang yêu họ Lâm. Sự căm ghét đối với Lânh Bình Chi được đẩy lên đỉnh cao bằng tình tiết gã đang tâm ra tay rút kiếm sát hại Nhạc Linh San. Quá trình biến đổi từ Chính sang Tà của Lâm Bình Chi hoàn toàn bất ngờ khiến người đọc phải ngỡ ngàng. Và vì sự bất ngờ đó mà Lâm Bình Chi đã trở thành một trong những nhân vật đáng ghét nhất của Tiếu Ngạo Giang Hồ. Nhưng liệu rằng độc giả có quá khắt khe với Lâm Bình Chi? Hay chỉ nên trách Kim Lão Gia đã vẽ nên Lâm Bình Chi với những bi kịch quá lớn. Và họ Lâm kia đáng căm ghét hay thực tế là một kẻ thật đáng thương và cần được chia sẻ? thể nói Lâm Bình Chi là một trong những nhân vật chịu nhiều bi kịch nhất trong số các nhân vật được Kim Dung dựng nên. Là đứa con độc nhất của một gia đình giàu có, được giang hồ ngưỡng vọng, được sống trong nhung lụa nhưng Lâm Bình Chi đã dần chứng kiến cảnh cha mẹ bị sát hại, bị người đời sỉ nhục, bị người ta lợi dụng và bị phản bội để rồi cuối cùng thành một kẻ mù lòa, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Bi kịch đó quá lớn đối với một chàng thanh niên chỉ mới ngoài tuổi đôi kịch của Lâm Bình Chi đến từ pho Tịch Tà kiếm phổ. Với 72 đường kiếm tuyệt diệu của Tịch Tà kiếm phổ, ông tổ của họ Lâm là Lâm Viễn Đồ đã đánh bại những cao thủ bậc nhất và tạo dựng nên một Phước Oai tiêu cục với gia sản đồ sộ và danh tiếng lẫy lừng. Tịch Tà kiếm phổ đã trở thành một trong những yếu tố quan trọng tạo nên thương hiệu Phước Oai Tiêu Cục và trở thành niềm tự hào của gia tộc họ Lâm. Và đó cũng chính là khởi nguyên tạo nên những chuỗi bi kịch sau này của Lâm Bình Bình Chi bản chất vốn là kẻ có phong thái của một đấng nam nhi. Lâm Chấn Nam vốn là một doanh nhân sành sỏi đã luôn biết dạy con phải biết kính trên nhường dưới, làm mọi việc theo lẽ phải với mong muốn con trai sau này sẽ thấm nhuần những giá trị căn bản để trở thành một người đủ sức gánh vác công việc gia đình sau này. Phải chăng vì những giá trị căn bản đó mà Lâm Bình Chi đã không ngồi yên khi thấy con trai Dư Thượng Hải trêu ghẹo con gái nhà lành trong tửu quán giữa thanh thiên bạch nhật. Hành động hiên ngang đứng ra bênh vực kẻ yếu, đương đầu với kẻ cường bạo đã phần nào bộc lộ tính “thiện” vốn có của Lâm Bình Chi. Và việc chứng kiến một chàng trai yếu thế hơn nhưng sẵn sàng “thấy việc bất bằng mà tha” đã tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ trong lòng “cô gái bán rượu” Nhạc Linh San. Hình ảnh đẹp đó sau này đã phần nào khiến Lâm Bình Chi lọt vào mắt xanh của thiên kim tiểu thư họ Nhạc. khi luyện thành Tịch tà kiếm pháp, Lâm Bình Chi chỉ là một kẻ võ công tầm thường nhưng không thể không công nhận khí phách hơn người của gã. Khi bị Dư Thượng Hải giả vờ bắt tay nhưng thực ra là ngầm bẻ gẫy xương tay trong tiệc rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong, Lâm Bình Chi không hề kêu một tiếng khiến cả bậc anh hùng như Lưu Chính Phong phải nể nang trước thái độ cương cường của gã. Tuy tuổi còn trẻ và trải nghiệm giang hồ gần như không có nhưng họ Lâm cho thấy hắn là kẻ suy nghĩ thấu đáo hơn người. Khi bị Dư Thượng Hải kích động khiêu chiến để giết hại, Lâm Bình Chi đã tự nghĩ mình phải như Hoài Âm Hầu Hàn Tín, nhịn cái nhục trước mắt để đạt được những điều lớn lao sau này. Chính vì vậy Lâm Bình Chi đã cam chịu nương tựa vào Mộc Cao Phong. Nhưng ngay khi thấy họ Mộc là kẻ ác tâm, định lợi dụng gã để tìm cách chiếm Tịch tà kiếm phổ, gã đã nhất định không chịu nhận họ Mộc làm sư phụ cho dù bị họ Mộc hành hạ đủ đường. Hành động sẵn sàng xuống nước với Mộc hòng nhờ họ Mộc trả thù cho mình khiến bạn đọc coi Lâm Bình Chi như một kẻ hạ cấp nhưng… vậy thì đã sao? Chẳng phải đến như kẻ ngông cuồng như Lệnh Hồ Xung trong lúc thật lòng nhất cũng khảng khái “nếu nhất quyết giết đệ tử thì thủ đoạn hạ cấp đệ tử cũng phải dùng tạm” đó sao? Và chẳng phải đó cũng là điều khiến lão tiền bối Phong Thanh Dương tỏ lòng yêu quý đặc biệt với Lệnh Hồ Xung vì cho rằng gã “thuận theo tự nhiên mà hành sử” đó sao? Tại sao cùng một hành động mà với Lệnh Hồ Xung ta thấy thích thú trong khi với Lâm Bình Chi ta lại thấy ghét bỏ? thân người ta một phần ghét bỏ Lâm Bình Chi bởi trong những trang viết của Tiếu Ngạo Giang Hồ, Kim Dung đã hơn một lần mô tả phong cách của Lâm Bình Chi giống với Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần, thậm chí còn gọi Lâm Bình Chi là người có khí độ của một “Tiểu Quân Tử Kiếm”. Thành ra khi Nhạc Bất Quần bị lật mặt nạ là một Ngụy Quân Tử, Lâm Bình Chi cũng bị ghét lây. Nhưng thực tế vị thế của họ Lâm là họ Nhạc là hoàn toàn khác nhau. Trong khi nhiều năm trời Nhạc Bất Quần bản thân là một kẻ Ngụy Quân Tử nhưng vẫn mặt dày đón nhận danh hiệu Quân Tử Kiếm thì Lâm Bình Chi chưa bao giờ tự nhận mình là một “Tiểu Quân Tử Kiếm” cả. Vậy sao có thể bảo họ Lâm là một kẻ Ngụy Quân Tử như sư phụ Nhạc Bất Quần của gã được? Gã có thể không phải là người quân tử, chỉ là kẻ tiểu nhân nhưng nhất quyết không phải là Ngụy quân có thể trách Lâm Bình Chi đã chọn lầm nơi để nương tựa khi trở thành đệ tử của Nhạc Bất Quần, kẻ đã gián tiếp sát hại song thân gã. Việc rơi vào vòng kiềm tỏa của Nhạc Bất Quần và nảy nở tình yêu với Nhạc Linh San khiến bi kịch của Lâm Bình Chi càng thêm phần trầm trọng. Tuy nhiên liệu rằng ai có thể tránh được cái bẫy quá tinh vi mà Nhạc Bất Quần đã giăng sẵn dành cho một kẻ non nớt giang hồ như Lâm Bình Chi? Sự xuất hiện với hình cảnh hào hùng chính nghĩa lẫm lẫm và hành động cứu khốn phò nguy của Nhạc Bất Quần khiến ai cũng phải lòng kính ngưỡng và nể phục. Việc Lâm Bình Chi bị che mắt và tự nguyện nhận Nhạc Bất Quần làm sư phụ trong hoàn cảnh đó âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ngay sau đó, Lâm Bình Chi đã thể hiện mình là kẻ có dự cảm hơn người. Nhạc Bất Quần có thể đóng kịch xuất sắc, không những qua mặt tất cả những cao thủ bậc nhất được thời như Phương Chứng Đại Sư, Xung Hư Đạo Trưởng mà thậm chí qua mặt cả những người thân thiết nhất như vợ và con gái nhưng họ Lâm đã sớm nhìn xuyên thấu trái tim đen của Nhạc Bất Quần. Tuy nhiên ở giây phút đó, dường như gã đã ở vào thế cưỡi lên lưng cọp, không thể nhảy xuống được. kịch của Lâm Bình Chi không chỉ gói gọn ở mối thù gia đình mà còn cả ở mối tình của gã với Nhạc Linh San. Độc giả có thế khắt khe cho rằng Lâm Bình Chi ngay từ đầu đã lợi dụng cô gái ngây thơ Nhạc Linh San và không hề có tình cảm với nàng nhưng thực ra không hẳn như vậy. Có thể độc giả vì quá yêu Lệnh Hồ Xung nên đã không thấy được sự phát triển tình cảm giữa Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San diễn ra hết sức tự nhiên, không hề gò ép. Lòng hảo cảm của Nhạc Linh San dành cho Lâm Bình Chi đã có từ khi nàng được gã tiểu tử họ Lâm trói gà không chặt ra tay cứu giúp trong quán rượu. Hơn nữa, Kim Dung đã hơn một lần miêu tả họ Lâm là một gã trai tuấn mỹ và có phong thái đĩnh đạc khác hẳn với Lệnh Hồ Xung. Với những yếu tố đó, Nhạc tiểu thư nảy sinh tình cảm với họ Lâm là chuyện hết sức bình thường. phía Lâm Bình Chi, khi được một vị sư tỷ xinh xắn và thông minh luôn gần gũi quan tâm trong hoàn cảnh không còn nơi nương tựa, không thể nói gã không phát sinh tình cảm với Nhạc tiểu thư. Và khi tình cảm đó được đáp lại, Lâm Bình Chi đã “cưa gái” với sự quan tâm hết sức chân thành gã dạy người yêu bài ca Phúc Kiến “chị em lên núi hái chè”, dẫn người yêu đi chơi phố, mua cho người yêu đồ ăn ngon. Tình yêu đó nở hoa rất đẹp nhưng kết quả thì lại là trái độc. Khi Lâm Bình Chi phát hiện ra Nhạc Bất Quần chính là kẻ gián tiếp đẩy mình vào cảnh nhà tan cửa nát, họ Lâm trở nên nghi kỵ và căm hận lây cả Nhạc Linh San vì cho rằng Nhạc Linh San cũng cùng một phe với cha mình. Ở hoàn cảnh là một kẻ luôn bị lợi dụng, sự nghi ngờ của Lâm Bình Chi âu cũng là điều dễ hiểu. người cho rằng Lâm Bình Chi thật ngu dại khi không thành thân với Nhạc Linh San để rồi sau này trở thành kẻ “đại bất hiếu” khi không có con cái để nối dõi tông đường. Nhưng xét cho cùng, với một người có tính cách mạnh và chịu nhiều tổn thương như Lâm Bình Chi, làm sao gã có thể chung chăn gối với người mà gã thấy đầy nghi ngại và thù ghét? Tại thời điểm đó, họ Lâm cũng chẳng thể nào ra mặt ruồng rẫy Nhạc Linh San vì Nhạc Bất Quần luôn theo sát gã kỹ càng và bất cứ hành vi nào của gã khiến sư phụ nghi ngờ cũng có thể phải trả giá bằng cả mạng sống. Trong tình thế tính mạng luôn bị đe dọa trong tay Nhạc Bất Quần, bản lĩnh thì chưa bằng ai, Lâm Bình Chi không có nhiều lựa chọn cho mình. Đúng lúc đó thì họ Lâm lấy được Tịch tà kiếm phổ từ tay Nhạc Bất Quần. Gã đã quyết định “dẫn đao tự cung” để trả hận cho gia đình. độc giả sẽ cho rằng sự lựa chọn đó của Lâm Bình Chi là quá tiêu cực và ngu dại. Tuy nhiên hãy xem thử Lâm Bình Chi có lối thoát nào không? Khi đã nhìn ra dã tâm của Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi có thể làm gì? Nếu quay trở lại giang hồ, hắn sẽ bị kẻ thù như Dư Thượng Hải truy diệt! Hắn cũng không thể đầu quân cho môn phái khác được vì đã danh chính ngôn thuận là đệ tử của Hoa Sơn phái rồi. Hắn cũng không thể tố cáo được Nhạc Bất Quần vì thân phạn của hắn quá nhỏ nhoi so với vị trí cao tôn của họ Nhạc. Nếu tiếp tục ở lại, Lâm Bình Chi có thể nhận thấy rõ ràng đến sư phụ của hắn là Nhạc Bất Quần, cả một đời luyện công kiếm pháp Hoa Sơn và Tử Hà thần công đã đạt đến thành tựu nhất định cũng chỉ nhỉ hơn Dư Thượng Hải hay Mộc Cao Phong vài phần. Nếu chính tắc học theo công phu Hoa Sơn, đến bao giờ thù nhà mới được rửa? Trong khi đó Tịch Tà kiếm pháp dường như là lối thoát danh chính ngôn thuận nhất vì đó vừa là kiếm phổ gia truyền nhà họ Lâm, lại là phương tiện có thể giúp hắn trở thành cao thủ để rửa nhục cho danh dự gia đình và báo thù cho song thân. Ở vào hoàn cảnh đó, họ Lâm đã quyết định “dẫn đao tự cung” để rửa thù nhà và hy vọng với kiếm thuật cao siêu trong tay, gã sẽ thoát khỏi số phận tốt thí và tự tay định đoạt vận mệnh của mình. Một hành động ngu dại nhưng cũng hoàn toàn có thể cảm thông phần nào. Âu đó cũng là số phận sắp đặt tạo thêm oan nghiệt chất chồng lên Lâm Bình lại chuỗi đại bi kịch của Lâm Bình Chi, ta không thể không thấy thương cảm. Bi kịch lớn đến thế nhưng Lâm Bình Chi chỉ có một thân một mình. Gã không có một ai để có thể chia sẻ được nỗi buồn của mình. Khi thành đệ tử của Hoa Sơn phái, gã yêu Nhạc Linh San nhưng bị các huynh đệ khách ghét bỏ do những người đó đều mặc định Nhạc Linh San sẽ phải trở thành vợ của Lệnh Hồ Xung. Khi mối chân tình với Nhạc Linh San nảy nở, họ Lâm cũng bắt đầu lờ mờ nhận ra dã tâm của Nhạc Bất Quần khiến mối tình với tiểu thư họ Nhạc trở nên hữu thủy mà vô chung. Bi kịch của hắn quá lớn lao so với những gì mà nhân vật chính là Lệnh Hồ Xung phải trải qua. Lệnh Hồ Xung bị người yêu thanh mai trúc mã là Nhạc Linh San không đáp lại mối tình si và bị sư phụ úy kỵ, vậy mà họ Lệnh đã ưu tư thiểu não không thiết sống, uống rượu như hũ nút quên sầu. Trong khi Lâm Bình Chi không có bất cứ một ai khả dĩ có thể làm bạn thì Lệnh Hồ Xung có biết bao bằng hữu chia sẻ buồn vui, lại có tiểu thư Nhậm Doanh Doanh tha thiết yêu thương và sẵn sàng hy sinh. Nếu nói về mặt nghị lực, Lâm Bình Chi hơn Lệnh Hồ Xung đến mấy phần. kịch chồng chất cộng với khát khao báo thù quá lớn và việc “dẫn đao tự cung” đã khiến tâm tính sau này của Lâm Bình Chi thay đổi, trở nên ác độc và tàn nhẫn. Họ Lâm đã đang tay sát hại Nhạc Linh San khi bi kịch của gã đã được đẩy đến mức cao trào. Hắn đã trả được mối hận với Dư Thượng Hải và Mộc Cao Phong nhưng còn mối thù với Nhạc Bất Quần thì làm sao hắn có thể thực hiện được khi hai mắt đã mù lòa. Bị Lao Đức Nặc kích động, Lâm Bình Chi đã đang tay hạ sát Nhạc Linh San. Xét cho cùng, đó là hành động hết sức nhẫn tâm nhưng phù hợp với một kẻ đã đi vào bước đường cùng và đã hoàn toàn bị tâm ma chi phối sau khi đã “dẫn đao tự cung” như Lâm Bình Chi. Ngay cả Nhạc Bất Quần với công phu hàm dưỡng của “Tử Hà thần công” hay kẻ đầy tham vọng và cơ trí như Đông Dương Bất Bại đều trở nên tàn ác sau khi “dẫn đao tự cung” thì họ Lâm trở nên u mê độc ác là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng nhìn lại cả cuộc đời đầy phong ba sóng gió của Lâm Bình Chi với những bi kịch chất chồng, ta không khỏi phần nào thấy xót thương cho số phận đầy hẩm hiu của gã. Có thể thấy Lâm Bình Chi như một con tốt đen của số mệnh, bị dòng đời oan nghiệt xô đẩy khiến gã vừa là nạn nhân mà cũng là kẻ thủ ác. Chỉ tiếc rằng số phận đã không cho họ Lâm bất cứ một cơ hội nào khả dĩ để có thể thoát khỏi những bi kịch của mình.
PHAN DŨNG Vietkiemhiep - “Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp Nắng đầu mùa bao giờ cũng say Mối tình đầu giờ nào cũng vậy Rất đậm đà mà cũng rất đắng cay”. Vẫn biết tình đầu là sâu đậm, vẫn biết khi đã từng yêu một người thì sẽ mãi không quên, vậy mà sao khi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, được chứng kiến cuộc tình tay ba của Nhạc Linh San-Lệnh Hồ Xung-Nhậm Doanh Doanh tôi vẫn rất khó khăn để có thể thông cảm cho LHX Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung yêu ai? Câu trả lời này liệu ai có thể trả lời một cách chính xác được. Người đọc nhiều khi cảm thấy vô cùng khó chịu khi LHX đã có Doanh Doanh bên cạnh mà mỗi khi thấy Nhạc Linh San là tâm thần lại mê mẩn. Có thể thông cảm cho anh không, đứa bé mồ côi cha mẹ được sư phụ sư mẫu đưa về nuôi dưỡng khi mới 12 tuổi. Ở đó chàng gặp cô tiểu sư muội xinh đẹp, hai người bên nhau suốt thời thơ ấu, quãng đời đẹp nhất của cả hai. Lớn lên, đứa bé ấy yêu tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng gắn bó, yêu thương hắn. Đã bao giờ cô bé ấy yêu đại sư ca của mình chưa? Chỉ có cô bé ấy là trả lời được câu hỏi ấy. Rồi bi kịch của họ cũng đã tới , ngày định mệnh của phái Thanh Thành, của Nhạc Bất Quần và của Mộc Cao Phong, họ tranh giành một thứ không thuộc về mình Tịch tà kiếm phổ. Nhưng cả ba người không thể ngờ sự tranh đoạt của họ trên giang hồ, hệ quả mà họ để lại lại là một mối tình bi kịch đến như thế, bất hạnh đến như thế! Vẫn ước sao Linh San đừng tới Phúc Kiến, đừng gặp Lâm Bình Chi để rồi xảy ra cái ngày nàng ruồng bỏ Lệnh Hồ Xung. Suốt cả chiều dài tác phẩm Tiếu Ngạo giang hồ, hình ảnh khiến tôi xốn xang nhất là chi tiết Nhạc Linh San bỏ Lệnh Hồ Xung lại một mình trên đỉnh Ngọc Nữ, nàng đi xuống núi vừa đi vừa hát bài dân ca Phúc Kiến “Chị em lên núi hái chè”- Và tôi biết đó là bước ngoặt đánh dấu cho một hành trình thống khổ của người thiếu hiệp lãng tử đáng thương ấy. Cái ngày Nhạc Linh San chết dưới mũi kiếm của Lâm Bình Chi, nàng có hối tiếc không? Vũ Đức Sao Biển nói nàng hối tiếc, nhưng tôi không nghĩ vậy “Khi yêu đừng bao giờ nói hai chữ hối tiếc”. Tình yêu mà NLS dành cho LBC mới là tình yêu thật sự, là tình đầu của nàng. Còn tình cảm mà NLS dành cho LHX thì chưa phải là tình yêu, nó chỉ là tình cảm bất chợt của người thiếu nữ đối với người con trai đã bên mình suốt thời thơ ấu. Có thể trách Nhạc Linh San nhưng sao vẫn nghẹn lòng khi chứng kiến cái chết của nàng, khi LHX và Doanh Doanh quay lại Hoa Sơn, người đọc cảm thấy thương tiếc cho những giờ phút đẹp mà cả hai đã có. Hai đứa trẻ quấn quýt bên sư phụ, sư mẫu, bên người sư phụ tuy nghiêm khắc mà yêu thương hai đứa, chưa bị danh vọng giang hồ làm mờ mắt. Nhưng không thể quay lại ngày xưa, cuộc đời khiến tất cả thay đổi. Có trách được Lệnh Hồ Xung không, riêng tôi thì không dám trách. “Đem người yêu đến nhà người yêu cũ Vào một buổi mưa ban trưa Mảnh hồn ta như chia thành hai nửa Nửa ướt bây giờ và nửa ngày xưa”. Còn LHX, chàng yêu ai thật sự? Rất may cuối tác phẩm ta đã tìm ra được, người mà chàng yêu thương là Nhậm Doanh Doanh, tình đầu có thể đẹp nhưng tình cuối lại là tình vĩnh cửu. Cuối cùng thì LHX đã tìm được người con gái xứng đáng với mình. LHX luôn luôn là nhân vật của Kim Dung được yêu mến thứ nhì sau Kiều Phong, bởi tuy bên ngoài chàng là một tên miệng trơn như bôi mỡ, cái tính ngang tàng, không nghiêm túc nhưng hành động của chàng anh hùng hơn tất cả những anh hùng khác, quang minh chính đại hơn tất cả, không van xin, không quỵ luỵ, có thể bị oan, có thể biết sẽ bị chê cười nhưng chưa bao giờ chàng làm những việc hổ thẹn với lương tâm mình. Chàng được yêu thích là vì thế! Doanh Doanh quá hoàn hảo, quá thông minh, quá tinh tế nên đã giữ được báu vật của mình, một viên ngọc trong đá mà Thánh Cô đã tìm ra được dưới thân xác của một tên lãng tử bệnh tật, ốm yếu và rách nát giữa rừng trúc thành Lạc Dương. Cái chi tiết cảm động nhất của TNGH mà tôi được đọc không phải là hình ảnh cái chết của Nhạc Linh San, của người sư mẫu bất hạnh mà là hình ảnh LHX và NDD ở trong động, bị Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi hãm hại. Khi cả hai lạc nhau, LHX vừa khóc lóc, vừa kêu gào gọi tên Doanh Doanh để tìm nàng, một người như chàng mà lúc ấy đã sẵn sàng giết hết tất cả những người trong động để tìm cho được người con gái ấy. Giấc mơ mà LHX tỉnh dậy sau giấc ngủ dài là hình ảnh Thánh Cô cầm xâu ếch nướng vừa cười vừa bảo với chàng “Ngươi quên ta rồi phải không?”… mãi mãi LHX không quên được Doanh Doanh, bởi họ cuối cùng cũng được bên nhau để cất cao khúc ca Tiếu Ngạo- khúc ca đẹp nhất.
Lệnh Hồ Xung anh hùng giang hồ được yêu thích không kém Dương Quá, Kiều Phong trong tiểu thuyết Kim Dung. Lệnh Hồ Xung là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của cố nhà văn Kim Dung. Tiểu thuyết nhiều lần được chuyển thể thành phim truyền hình và điện ảnh, đưa nhiều diễn viên trở thành ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí như Lữ Tụng Hiền 1996, Mã Cảnh Đào 2000, Lý Á Bằng 2001 và Hoắc Kiến Hoa 2013. Trong đó, người được cho là diễn Lệnh Hồ Xung hay nhất và phù hợp nhất là Lý Á Bằng. Lý Á Bằng được coi là người diễn Lệnh Hồ Xung hay và phù hợp nhất. Lệnh Hồ Xung vốn là đứa trẻ mồ côi, được vợ chồng Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn đem về nuôi nấng và dạy dỗ, trở thành Đại đệ tử của Hoa Sơn. Lệnh Hồ có phong thái lãng tử, yêu thích sự tự do, tính tình phóng khoáng. Nhờ tính cách phóng khoáng, Lệnh Hồ Xung kết thân với nhiều kỳ nhân dị sĩ giang hồ nhưng cũng đem lại nhiều phiền phức cho anh. Theo Toutiao, Lệnh Hồ Xung đã phạm phải 4 sai lầm lớn trong cuộc đời mình. Lầm tưởng tình yêu với sư muội Lệnh Hồ Xung lớn lên cùng sư muội Nhạc Linh San - con gái sư phụ Nhạc Bất Quần. Sự dễ thương, khả ái của tiểu sư muội khiến Lệnh Hồ Xung dần cảm mến, yêu nàng và mơ được sánh đôi cùng Nhạc Linh San. Tờ Toutiao nhận định, tình cảm Lệnh Hồ Xung dành cho sư muội mang màu sắc mơ hồ của chàng trai mới lớn. Lúc này, tình cảm của Lệnh Hồ Xung dành cho sư muội mang màu sắc mơ hồ của tuổi trẻ. Do lớn lên cùng cha và sư huynh, Nhạc Linh San cũng dần cảm mến Lệnh Hồ Xung. Tuy nhiên, lúc này anh lại nhận lệnh của Nhạc Bất Quần xuống núi vô tình can thiệp vào những chuyện trên giang hồ, quen biết và cũng kết thù với nhiều môn phái. Nhạc Linh San ở lại Hoa Sơn có dịp gặp gỡ Lâm Bình Chi và nhanh chóng bị vẻ ôn nhuận, nho nhã của anh chàng thu hút. Nhạc Linh San phải lòng Lâm Bình Chi - người chính tay hại chết cô sau này. Để có được kiếm phổ nhà họ Lâm, Nhạc Bất Quần vun vén cho tình cảm của con gái và Lâm Bình Chi. Khi Lệnh Hồ Xung nhận ra sư muội và Lâm Bình Chi có tình cảm với nhau, anh chọn cách rút lui trong im lặng, không bày tỏ tình cảm của mình. Trách lầm một người Nếu Nhạc Linh San là bạch nguyệt quang trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình trong đời Lệnh Hồ Xung thì Lục đại hữu là sư đệ anh nuối tiếc nhất. Là Đại đệ tử của Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung được các sư đệ kính nể, đặc biệt, Lục sư đệ - Lục Đại Hữu rất kính trọng Lệnh Hồ. Lục Đại Hữu là đệ tử thứ sáu của Nhạc Bất Quần, là sư đệ của Lệnh Hồ Xung và có mối quan hệ rất thân thiết với anh. Lục sư đệ là người thân thiết nhất với Lệnh Hồ Xung và luôn tác thành tình cảm của anh với sư muội Linh San. Khi Lâm Bình Chi đến Hoa Sơn, nảy sinh tình cảm với Nhạc Linh San, Lục Đại Hữu cảm thấy rất bất mãn cho sư huynh của mình, nhiều lần tìm Lâm Bình Chi để gây sự. Lục Đại Hữu cho rằng, Nhạc Linh San còn trẻ, chưa hiểu rõ về tình yêu nên mới có cảm tình với Lâm Bình Chi. Về phía Nhạc Linh San, cô coi Lâm Bình Chi là tình yêu đích thực của mình. Chứng kiến hành động của Lục Đại Hữu với Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San không hài lòng và bày tỏ sự bất bình với Lệnh Hồ Xung. Thấy sư muội buồn bã, Lệnh Hồ đã khiển trách Lục Đại Hữu. Khi Nhạc Bất Quần dẫn các đệ tử rời núi Hoa Sơn vì Lệnh Hồ Xung bị thương nặng, ông để đồ đệ của mình ở lại dưỡng thương và yêu cầu Lục Đại Hữu chăm sóc Lệnh Hồ. Nhạc Linh San vô tình biết rằng Tử Hà thần công có thể giúp Lệnh Hồ Xung hồi phục công lực nhanh hơn, cô đã lấy cắp Tử Hà thần công của cha và đưa cho Lục Đại Hữu để giúp sư huynh. Lệnh Hồ Xung hiểu rõ việc ăn cắp bí kíp là việc vi phạm môn quy nên đã từ chối lòng tốt của Lục Đại Hữu. Khi Lục đệ khăng khăng đọc Tử Hà bí kíp cho Lệnh Hồ Xung, anh không còn cách nào khác ngoại trừ điểm huyệt để Lục Đại Hữu không thể cử động. Sau khi điểm huyệt Lục đệ, Lệnh Hồ xuống núi đuổi theo Nhạc Bất Quần. Không may, Lục Đại Hữu bị cao thủ phái Tung Sơn giết chết, cướp đi Tử Hà thần công. Khi biết sư đệ bị hại chết vì mình, Lệnh Hồ Xung vô cùng hối hận và trách cứ bản thân. Vì hành động vô ý của mình, Lệnh Hồ Xung khiến sư đệ thân thiết phải trả giá bằng mạng sống. Đặt niềm tin nhầm chỗ vào một người Lệnh Hồ Xung là đứa trẻ mồ côi, không cha mẹ. Sư phụ Nhạc Bất Quần và sư mẫu được anh coi như phụ mẫu tái sinh của đời mình. Chính vì thế, anh hết mực tôn trọng vợ chồng Nhạc Bất Quần. Đáng tiếc, Nhạc Bất Quần là kẻ ngụy quân tử, sẵn sàng bày ra mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Nhận thấy đồ đệ có khả năng kiếm pháp vượt trội, Nhạc Bất Quần nảy lòng đố kỵ. Tuy nhiên, Lệnh Hồ Xung một mực trung thành với Nhạc Bất Quần. Thậm chí, anh sẵn lòng tha thứ và nhận lỗi sai về mình thậm chí khi bị nghi oan là kẻ ăn cắp Tử Hà thần công, Lệnh Hồ Xung vẫn đỗi đãi với Nhạc Bất Quần hết lòng kính trọng. Cả hai không có bất kỳ xung đột lợi ích trực tiếp nào cho tới khi Tịch Tà kiếm phổ xuất hiện, trở thành bước ngoặt trong mối quan hệ của hai thầy trò. Với Lệnh Hồ Xung, Nhạc Bất Quần không chỉ là sư phụ mà còn như người cha thứ hai của anh. Để có được Tịch Tà kiếm phổ, Nhạc Bất Quần không ngại hy sinh con gái yêu. Trước đó, Lệnh Hồ Xung đã bí mật luyện được Độc cô tửu kiếm và dùng chính kiếm pháp này đánh bại Tịch tà kiếp pháp của Nhạc Bất Quần. Chính hành động của Nhạc Bất Quần khiến mối quan hệ hai thầy trò đổ vỡ. Biết tin Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh xác định rõ ràng tình cảm, quay về Nhật Nguyệt thần giáo, Nhạc Bất Quần tự xưng là chính phái đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Lệnh Hồ. Khi phát hiện Nhạc Bất Quần bắt đã bắt cóc toàn bộ các sư thái Hằng Sơn, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đuổi theo lên Hoa Sơn và bị lạc nhau trong hậu động bít kín. Cả hai gặp lại sau khi tiêu diệt bọn Tả Lãnh Thiền có âm mưu giết các anh hùng. Thoát khỏi động, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lại bị Nhạc Bất Quần đặt bẫy bắt, sau đó lại may mắn thoát chết nhờ Nghi Lâm giết chết Nhạc Bất Quần trả thù cho các bị sư thái Hằng Sơn. Làm tổn thương một người Đối với Lệnh Hồ Xung, điều cuối cùng anh phạm phải sai lầm là vô tình làm tổn thương ni cô Nghi Lâm - tiểu sư thái phái Hằng Sơn. Nghi Lâm là ni cô ngây thơ, trong sáng, luôn có niềm tin mãnh liệt vào việc làm việc thiện sẽ được giúp đỡ. Chính vì thế, ngay cả khi gặp nạn, Nghi Lâm không biết phải hành động gì. Nhân vật Nghi Lâm trong "Tiếu ngạo giang hồ" bản 2001. Trong một lần xuống núi, Lệnh Hồ Xung vô tình cứu được Nghi Lâm khỏi bàn tay của kẻ háo sắc Điền Bá Quang. Đây cũng là khởi nguồn khiến Nghi Lâm Nghi Lâm đã thầm yêu Lệnh Hồ Xung, một tình cảm mới lạ đã cho nàng những xúc cảm dịu dàng, thậm chí còn khóc vì ghen khi nghe Lệnh Hồ Xung kể về mối tình si với tiểu sư muội của mình. Nghi Lâm đã tương tư Lệnh Hồ Xung đến mức héo hon sầu muộn, nhưng lại luôn cầu chúc cho tình yêu của người sư huynh này. Nghi Lâm không chỉ yêu mà còn tỏ ra là một người thấu hiểu nỗi lòng, bản tính và ước muốn của Lệnh Hồ Xung. Đồng thời cô cũng là người luôn ủng hộ, tin tưởng mọi hành động, ứng xử của Lệnh Hồ Xung. Ngay cả khi Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần vu oan, mang tiếng xấu ở khắp bạn hữu giang hồ thì cô vẫn luôn tin vào Lệnh sư huynh, và luôn cầu Bồ Tát phù hộ cho chàng. Sau này, khi biết về tình yêu giữa Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, cô cũng vẫn hết lòng ủng hộ họ dù trong lòng đầy đau khổ. Nghi Lâm hết lòng ủng hộ Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, chấp nhận mang đau khổ về phía mình. Mối tình của Nghi Lâm chỉ có một chiều mà không cần đáp lại, chỉ mong những điều tốt đẹp sẽ đến với người mình yêu, có phần tuyệt vọng, đượm buồn, đầy sự hy sinh và vô cùng thanh khiết của cõi niết bàn. Nàng tu hành với tâm trạng không thể nào yên, với cái số phận không bao giờ được tự làm chủ, với cái vết thương lòng không cách gì chữa khỏi. Lệnh Hồ Xung cũng giống như các nhân vật khác trong tiểu thuyết Kim Dung, nhiều lần khiến người thân quanh mình phải trả giá đắt. Là người yêu tự do, thích sự phóng khoáng như Lệnh Hồ Xung, anh chọn cuộc sống cùng nhau ẩn dật cùng Nhậm Doanh Doanh. Nguồn Việc cố nhà văn nổi tiếng không đặt “họ tên“ cho các mỹ nữ này khiến nhiều người tò mò.
Vietkiemhiep - Phụng nữ điên cuồng thành cửu biệt, Nguyệt nga sương độc hảo đồng du. Đương thì nhược ái Hàn công tử, Mai cốt thành hôi hận vị hưu. Tự hỏi, Nhạc Linh San, nàng đã nghĩ gì khi chép bài thơ ấy? Có thực là trong lòng nàng đã đào sâu chôn chặt mối tình thơ ngây với Lệnh Hồ Xung hay không? Có thực là nàng ân hận trong cuộc hôn nhân với Lâm Bình Chi hay không? Có nhiều người cho rằng là đúng như vậy. Nàng phần vì ham chuộng hư vinh, phần vì nghe lời phụ mẫu, mà quên đi mối tình thanh mai trúc mã, kết làm phu phụ với gã “tiểu bạch kiểm” Lâm Bình Chi. Sau đó, lại chán chường và ân hận, vì luyến tiếc duyên xưa mà chép lại bài thơ của Lý Thương Ẩn. Ta không cho là như vậy. Nàng vốn chưa từng hẹn ước với sư huynh Lệnh Hồ Xung, trong lòng nàng, Lệnh Hồ Xung chỉ là “hảo ca ca”, thì cớ sao lại nói nàng “phụ bạc”? Lệnh Hồ Xung thì rõ là yêu nàng rồi, nhưng nàng đã bao giờ tỏ ra mình đối với Lệnh Hồ Xung có gì đó khác hơn tình huynh muội? Xem ra, chỉ khi Lâm Bình Chi xuất hiện, trái tim nàng mới chân chính thuộc về hắn, khiến cho Lệnh Hồ Xung thật là “vỡ mộng”. Và hơn thế nữa, Nhạc Linh San từ đầu đến cuối, chưa từng tỏ ra căm ghét hay oán hận Lâm Bình Chi, dù bị hắn hờ hững lạnh nhạt, dù bị hắn chửi mắng thậm tệ, để cuối cùng, hắn đâm nàng một kiếm xuyên tim. Ước nguyện cuối cùng của nàng là gì? Là gửi gắm Lệnh Hồ Xung chăm sóc cho Lâm Bình Chi. Lời nói cuối cùng của nàng là gì? Là lẩm nhẩm hát khúc dân ca Phúc Kiến “chị em lên núi hái chè”… Rồi nàng mỉm cười mà chết. Than ôi! Vào phút lâm chung, ở bên ca ca, nàng có để ý gì đến ca ca đâu, nàng có tỏ ra một lời hối tiếc với chàng đâu, nàng chỉ một lòng nghĩ về phu quân của mình thôi! Thử hỏi, nếu lúc hấp hối mà Nhạc Linh San mơ tưởng về Xung Linh kiếm pháp, nuối tiếc tình xưa, ân hận duyên nay, thì nàng ta thật là tầm thường hơn biết bao nhiêu! Thái độ của nàng khi ấy đã tỏ rõ, Lệnh Hồ Xung chỉ là sư huynh, Lâm Bình Chi mới chân chính là tình lang, bất kể Lệnh Hồ Xung có đối tốt với nàng thế nào, bất kể Lâm Bình Chi có xử tệ với nàng thế nào, nàng vẫn quyết không thay đổi. Thật đáng khâm phục! Thú thực, khi mới đọc Tiếu ngạo giang hồ, ta ghét Nhạc Linh San vô cùng. Đơn giản vì nàng ta đã phụ tấm chân tình của Lệnh Hồ huynh, lại còn nghi ngờ, lại còn phẫn nộ, lại còn chửi mắng. Nhưng đến khi Nhạc Linh San chết, ta không ghét nàng, ngược lại, ta thấy thương xót và đôi phần đồng cảm. Đối với ta, nữ nhi đã yêu là “yêu không hối tiếc”, như Kỷ Hiểu Phù, như Dương Bất Hối, nữ nhi như thế, dường như chính là ta… Vậy thì, phải giải thích sao đây về bài thơ đầy oán hận mà Nhạc Linh San đã chép lại? “Hàn công tử” là ám chỉ Lệnh Hồ Xung, rằng nàng nhớ tình xưa với chàng, và giờ đây nàng mới ôm mối hận không tan? Không phải, tuyệt đối không phải. Giữa nàng và Lệnh Hồ huynh làm gì có gì ngoài tình huynh muội, sao nàng lại nhớ lại tiếc cho được. “Hàn công tử”, theo ý ta, là ám chỉ Lâm Bình Chi. Nàng nhớ về những tháng ngày vui vẻ rong chơi, luyện kiếm cùng Lâm sư đệ, những ký ức xưa đẹp đẽ giờ đã qua, chỉ còn lại một niềm cô độc bẽ bàng của tân nương. Nàng ôm hận, là bởi sự hờ hững của tân lang khi ấy, hắn đâu còn là “Hàn công tử” của nàng trước đây? Vậy xem ra, Doanh Doanh đã hiểu nhầm tình ý của Linh San? Dù sao, ta cũng thân là hậu bối, dù so với Lý Thương Ẩn lão nhân gia, hay so với Kim Dung lão nhân gia. Ý kiến của ta có thể có chút sai lệch nào đó với ý kiến của hai vị chăng? Xin chép lại toàn bộ bài thơ tại đây, đúng sai là tùy vào độc giả. Hoà Hàn lục sự tống cung nhân nhập đạo Tinh sứ truy hoàn bất tự do, Song đồng bổng thướng lục quỳnh chu. Cửu chi đăng hạ triều kim điện, Tam tố vân trung thị ngọc lâu. Phụng nữ điên cuồng thành cửu biệt, Nguyệt nga sương độc hảo đồng du. Đương thì nhược ái Hàn công tử, Mai cốt thành hôi hận vị hưu. Dịch Cùng lục sự họ Hàn tiễn cung nhân nhập đạo Thiên sứ đi, về tự ý đâu, Thuyền quỳnh đồng tử đến phương nào. Dưới đèn chín ngọn chầu kim điện, Trong ráng ba màu yết ngọc lâu. Phụng nữ điên cuồng thành cách biệt, Nguyệt nga đơn độc kết tâm giao. Ngày xưa yêu mến Hàn công tử, Xương cốt thành tro vẫn hận sầu. TIỂU MIÊU TIÊN TỬ - Bài liên quan Tóm tắt Tiếu ngạo giang hồ
Nhạc Linh San nói – Tằng tổ Viễn Đồ Công của chúng ta lúc còn trẻ đã từng xuất gia, chắc gia gia đã nói với Bình đệ điều này. Lâm Bình Chi nói – Gia gia của ta chưa bao giờ nói và e rằng gia gia cũng không biết. Tòa Phật đường ở trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương của nhà ta tại thành Phúc Châu là nơi đêm hôm đó ta và ngươi cùng đến. Nhạc Linh San nói – Đúng vậy. Lâm Bình Chi nói – Tịch tà kiếm phổ tại sao lại chép trên áo cà sa? Là vì tằng tổ nguyên là hòa thượng, sau khi thấy được kiếm phổ, đã lén chép lên trên cà sa để đem về. Khi tằng tổ hoàn tục, xây dựng trong nhà một tòa Phật đường, ngày ngày không dám quên lễ kính Bồ Tát. Nhạc Linh San nói – Bình đệ suy luận rất có lý. Nhưng không chừng có một vị cao tăng nào đó đem kiếm phổ truyền cho Viễn Đồ Công mà bộ kiếm phổ này vốn đã viết trên áo cà sa. Viễn Đồ Công có được bộ kiếm phổ này một cách quang minh chính đại. Lâm Bình Chi nói – Không phải. Nhạc Linh San nói – Bình đệ đã suy đoán như vậy thì chắc không sai. Lâm Bình Chi nói – Không phải là ta suy đoán mà do Viễn Đồ Công đã viết lại trên áo cà sa. Nhạc Linh San nói – Ủa, thì ra là như vậy. Lâm Bình Chi nói – Phía dưới tằng tổ ghi rõ Tằng tổ vốn là hòa thượng trong chùa, ngẫu nhiên có cơ duyên nghe kiếm phổ tự miệng người khác nói ra nên chép lại trên cà sa. Tằng tổ trịnh trọng răn cấm rằng môn kiếm pháp này rất âm tổn hiểm độc, người tu luyện sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn. Tăng ni cũng không nên luyện nó, bởi vì rất tổn thương lòng từ bi của nhà Phật; người tục gia càng vạn lần không nên luyện. Nhạc Linh San nói – Nhưng tằng tổ đã luyện rồi. Lâm Bình Chi nói – Lúc đó ta cũng nghĩ như ngươi. Kiếm pháp này dù quá tàn độc không nên tu luyện, nhưng tại sao sau khi Viễn Đồ Công luyện rồi cũng lấy vợ sinh con nối dõi tông đường? Nhạc Linh San nói – Đúng vậy. Nhưng cũng có thể tằng tổ lấy vợ sinh con trước rồi mới học được kiếm pháp sau. Lâm Bình Chi nói – Quyết không phải như vậy. Người luyện võ trong thiên hạ dù anh hùng bản lĩnh đến đâu, định lực cao cường thế nào, hễ gặp được kiếm phổ quyết không thể không dựa vào đó mà diễn thử một chiêu. Sau khi thử chiêu thứ nhất, thì quyết thử chiêu thứ hai; sau khi thử chiêu thứ hai thì thử luôn chiêu thứ ba. Hễ không thấy kiếm phổ thì thôi, thấy rồi thì nhất định sẽ say mê, khó cưỡng lại được, phải tìm cách luyện cho được từ đầu đến cuối. Dù họ biết rõ tương lai sẽ có hậu hoạn rất lớn, họ cũng bỏ mặc. Doanh Doanh nghe đến đây thầm nghĩ Gia gia đã từng nói Tịch tà kiếm phổ này cùng chung một nguồn gốc với Quỳ hoa bảo điển của bổn giáo, nguyên lý căn bản cũng chỉ là một. Chẳng trách kiếm pháp của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi giống Đông Phương Bất Bại đến vậy. Cô lại nghĩ Gia gia nói luyện công phu trên Quỳ hoa bảo điển chỉ có hại chứ không có lợi. Gia gia biết người học võ hễ thấy được võ học bí cấp có nội dung tinh thâm, dù biết rõ luyện nó có hại nhưng cũng sẽ dấn thân vào bẫy, khó rút ra được. Gia gia vì vậy không mở ra xem bảo điển, đủ biết gia gia tài trí hơn người. Thật là thượng sách. Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ Vậy tại sao gia gia lại đem truyền cho Đông Phương Bất Bại? Cô nghĩ đến điểm này, tự nhiên hiểu ra Thì ra lúc đó gia gia đã nhìn thấy được mưu đồ đen tối của Đông Phương Bất Bại nên truyền bảo điển cho lão, có ý đưa lão vào bẫy. Nhưng Hướng thúc thúc cho rằng gia gia cả tin, bị Đông Phương Bất Bại che mắt, không còn sáng suốt. Kỳ thực, con người tinh minh lợi hại như gia gia làm sao có thể hồ đồ như vậy? Chẳng qua người tính không bằng trời tính, Đông Phương Bất Bại hạ thủ trước nên thắng, đem gia gia nhốt ở dưới đáy Tây Hồ. Tâm địa của lão cũng chưa đến nỗi tàn ác, nếu lão cho một đao giết gia gia hoặc dặn không cho gia gia ăn cơm thì đâu có cơ hội báo thù tuyết hận? Kỳ thực, bọn ta có giết được Đông Phương Bất Bại cũng là chuyện rất may mắn, nếu không có Xung lang trợ thủ; gia gia, Hướng thúc thúc, Thượng Quan Vân và ta, cả bốn người vừa xông lên thì đã bị Đông Phương Bất Bại giết hết rồi. Nếu không có Dương Liên Đình ở bên làm loạn tâm thần lão thì Đông Phương Bất Bại vẫn không bại. Cô nghĩ đến đây bất giác cảm thấy thương xót Đông Phương Bất Bại. Cô lại nghĩ tiếp Sau khi giam cầm gia gia ta, lão đối đãi với ta thật không tệ, lễ số chu đáo. Ta ở trong Nhật Nguyệt thần giáo có khác gì công chúa, nương nương. Hôm nay gia gia thân sinh của ta làm giáo chủ, mà ngược lại ta không có quyền thế oai phong như ngày xưa. Ôi, ngày nay ta đã có Xung lang rồi, còn muốn có quyền thế oai phong để làm gì nữa? Cô hồi tưởng đến chuyện cũ, nghĩ đến thâm kế của phụ thân, bất giác ngầm kinh hãi Cho đến hôm nay gia gia vẫn chưa đồng ý đem pháp môn tán công truyền cho Xung lang. Nội thể của Xung lang tích tụ những luồng chân khí dị chủng của người khác, không thể phát tán thì hậu hoạn càng lúc càng đến gần, sớm muộn cũng tất sinh ra đại họa. Gia gia nói rằng chỉ cần Xung lang gia nhập thần giáo, không những gia gia lập tức truyền pháp môn này cho Xung lang mà còn tuyên bố với giáo chúng lập Xung lang làm người thừa kế giáo chủ sau này. Nhưng Xung lang vẫn không chịu cúi đầu khuất phục, thật là rắc rối vô cùng. Cô chợt vui chợt buồn, đứng lặng yên trong ruộng lúa, tuy suy nghĩ lung tung, nhưng nghĩ đi suy lại cũng chỉ là nghĩ về Lệnh Hồ Xung. Lúc này Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San cũng lặng yên không nói. Qua một lúc sau, Lâm Bình Chi nói – Viễn Đồ Công sau khi thấy kiếm phổ thì luyện ngay. Nhạc Linh San nói – Bộ kiếm pháp này dù có gây ra họa hoạn thật cũng quyết không phát tác ngay, có thể sau khi luyện tám hoặc mười năm mới có hậu quả chẳng lành. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con, đương nhiên là trước khi họa hoạn phát tác. Lâm Bình Chi nói – Không… phải… vậy. Ba chữ này gã kéo dài ra, nhưng trong ngữ khí lại không có chút gì do dự. Gã ngừng một lúc rồi nói – Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng được mấy ngày thì biết mình nghĩ không phải. Ông nội của ta không phải là con ruột của Viễn Đồ Công mà chỉ là con nuôi của Viễn Đồ Công. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con chỉ là để che tai mắt người. Nhạc Linh San a một tiếng, run run nói – Che tai mắt người ư? Vậy… vậy là vì sao? Lâm Bình Chi hừ một tiếng không đáp, qua một lúc mới nói – Lúc ta gặp được kiếm phổ thì ngày thành thân với ngươi đã đến gần. Ta đã mấy lần muốn đợi sau khi thành thân với ngươi, làm vợ chồng thật, mới bắt đầu luyện kiếm phổ. Nhưng chiêu thức pháp môn ghi trong kiếm phổ khiến cho bất cứ người học võ nào cũng không thể cưỡng lại được. Cho nên ta tự thiến để luyện kiếm. Nhạc Linh San thất thanh nói – Ngươi… ngươi tự… tự thiến để luyện kiếm ư? Lâm Bình Chi trầm giọng nói – Đúng vậy. Pháp quyết đầu tiên của Tịch tà kiếm pháp là “Võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung”. Nhạc Linh San hỏi – Tại sao lại phải… như vậy? Lâm Bình Chi đáp – Luyện Tịch tà kiếm pháp là phải tự luyện nội công nhập thủ. Nếu không tự thiến thì lập tức bị lửa dục thiêu đốt, bị tẩu hỏa nhập ma, chết cứng ra. Nhạc Linh San nói – Thì ra là vậy. Tiếng cô nói rất nhỏ dường như không nghe được. Doanh Doanh cũng thầm nói Thì ra là vậy. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Đông Phương Bất Bại một đời kiêu hùng, võ công vô địch thiên hạ mà lại mặc trang phục của phụ nữ, cầm kim thêu thùa, đối với gã râu xồm khôi ngô thúi tha không ai chịu nổi như Dương Liên Đình lại chết mê chết mệt như vậy. Thì ra là vì lão luyện thứ võ công tà môn này, đã biến thành người ái nam ái nữ. Nhạc Linh San khóc thút thít nói – Năm xưa Viễn Đồ Công giả vờ lấy vợ sinh con, là vì để che tai mắt người. Ngươi… ngươi cũng là… Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Sau khi ta tự thiến vẫn thành thân kết hôn với ngươi cũng là để che tai mắt người. Nhưng ta chỉ muốn che tai mắt một mình gia gia ngươi mà thôi. Nhạc Linh San khóc thút thít nho nhỏ. Lâm Bình Chi nói – Ta đã nói thật với ngươi tất cả, ngươi có thống hận ta đến thấu xương thì đi đi. Nhạc Linh San nghẹn ngào nói – Ta không thống hận ngươi. Vì ngươi ở tình thế bắt buộc, không có cách nào khác. Ta chỉ hận… người năm xưa đã viết ra bộ Tịch tà kiếm phổ này. Tại sao… tại sao lại muốn hại người như vậy? Lâm Bình Chi cười hì hì nói – Vị tiền bối anh hùng này là một thái giám. Nhạc Linh San ừ một tiếng, nói – Chắc… chắc gia gia ta… cũng… cũng làm giống như ngươi… Lâm Bình Chi nói – Đã luyện kiếm pháp này thì làm sao có ngoại lệ. Gia gia ngươi làm chưởng môn một phái, nếu có người biết lão vung kiếm tự thiến mà đồn ra ngoài há không phải là trò cười cho thiên hạ? Cho nên nếu lão biết ta luyện môn kiếm pháp này thì sẽ giết ta cho bằng được. Mấy lần lão tra hỏi ngươi xem ta đối xử với ngươi thế nào là để muốn biết đích xác ta có tự thiến bộ phận sinh dục hay không. Ví như lúc đó ngươi nói mấy câu oán hận ta thì tính mạng ta đã không còn nữa. Nhạc Linh San nói – Bây giờ thì gia gia biết rồi. Lâm Bình Chi nói – Ta giết Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, tin này trong vài ngày thì đồn khắp võ lâm. Gã nói với vẻ rất đắc ý. Nhạc Linh San nói – Theo như ngươi nói, chỉ e… chỉ e gia gia ta không buông tha ngươi. Chúng ta phải đi đâu trốn mới được? Lâm Bình Chi lấy làm lạ hỏi – Chúng ta ư? Ngươi đã biết ta tàn phế như vậy mà còn muốn theo ta để làm gì nữa? Nhạc Linh San nói – Chuyện này đương nhiên rồi. Bình đệ, tấm chân tình của ta đối với Bình đệ vẫn… vẫn không đổi thay. Bình đệ một thân một mình đơn độc rất đáng thương… Cô nói chưa hết câu, đột nhiên á lên một tiếng, lọt ra khỏi xe, dường như bị Lâm Bình Chi đánh cho một chưởng. Lâm Bình Chi tức giận quát – Ta không cần ngươi thương hại. Ai cần ngươi thương hại ta? Lâm Bình Chi kiếm thuật đã thành thì còn sợ gì nữa? Đợi sau khi mắt ta sáng lại, Lâm Bình Chi này sẽ xưng bá thiên hạ. Cái gì Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung; cái gì Phương Chứng hòa thượng, Xung Hư đạo trưởng đều không phải là đối thủ của ta. Doanh Doanh thầm tức giận nghĩ Đợi ngươi sáng mắt lại ư? Hừ, mắt của ngươi mà sáng lại được sao? Trước đây Lâm Bình Chi gặp nhiều bất hạnh, cô cũng thương cảm gã, đến khi nghe gã đối với vợ bạc tình bạc nghĩa, lại cuồng vọng tự đại, cô không kìm được sự khinh miệt nữa. Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi đi tìm một nơi nào đó tạm thời ẩn tránh, dưỡng mắt cho khỏi rồi tính sau. Lâm Bình Chi nói – Ta tự có cách đối phó với gia gia của ngươi. Nhạc Linh San nói – Chuyện này nói ra khó nghe lắm. Ngươi không nói ra thì gia gia cũng không để tâm tới ngươi làm gì đâu. Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Hừ, đối với con người của gia gia ngươi ta biết rõ hơn ngươi nhiều. Ngày mai hễ ta gặp người nào thì ta liền nói toẹt ra chuyện Nhạc Bất Quần tự thiến… Nhạc Linh San vội nói – Tại sao phải vậy? Ngươi không phải… Lâm Bình Chi nói – Tại sao ư? Đó là biện pháp để bảo toàn tính mạng cho ta. Ta gặp người thì nói, không bao lâu sẽ truyền đến tai gia gia ngươi. Nhạc Bất Quần đã biết ta nói ra thì không thể giết ta để diệt khẩu, mà ngược lại còn tìm trăm phương nghìn kế để bảo toàn tính mạng cho ta nữa. Nhạc Linh San nói – Cách nghĩ của ngươi thật kỳ lạ. Lâm Bình Chi nói – Có gì đâu mà kỳ lạ? Gia gia của ngươi có tự thiến hay không thì không ai có thể nhìn ra được. Râu của lão rụng rồi thì có thể dùng râu giả dán lên, người ngoài không khỏi bán tín bán nghi. Nhưng nếu ta bỗng nhiên chết một cách không rõ ràng thì ai ai cũng sẽ nói là do Nhạc Bất Quần giết, đây gọi là dùng vải thưa mà che mắt thánh. Nhạc Linh San thở dài lặng yên không nói. Doanh Doanh thầm nghĩ Con người của Lâm Bình Chi rất nhạy bén, thật là lợi hại. Nhạc cô nương bị kẹt ở giữa, thật khó xử. Nếu cô không cản Lâm Bình Chi thì thanh danh phụ thân cô không khỏi bị tổn hại, nhưng nếu cô tìm cách cản trở thì sẽ nguy cấp tính mạng trượng phu. Lâm Bình Chi nói – Dù hai mắt ta từ nay bị mù, nhưng mối đại thù của phụ mẫu đã trả xong, quyết không hối hận. Hôm đó Lệnh Hồ Xung nói lại di ngôn của gia gia tả di vật của tổ tông trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương vạn lần không được mở ra xem vì đây là di huấn của tằng tổ truyền lại. Bây giờ ta đã xem kỹ rồi, tuy không tuân theo tổ huấn, nhưng đã trả được thù cho phụ mẫu. Nếu không làm như vậy thì người khác đều cho rằng Tịch tà kiếm pháp nhà họ Lâm ta chỉ có hư danh; tổng tiêu đầu mấy đời của Phước Oai tiêu cục đều là những kẻ giả danh lừa bịp thiên hạ. Nhạc Linh San nói – Lúc đó ngươi và gia gia đều nghi ngờ đại sư ca, nói đại sư ca lấy Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm ngươi, nói đại sư ca bóp méo di ngôn của gia gia ngươi… Lâm Bình Chi nói – Ta trách lầm hắn thì có sao đâu? Lúc đó ngay cả chính ngươi cũng nghi ngờ như vậy mà! Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi và đại sư ca biết nhau chưa bao lâu, ngươi nghi ngờ như vậy cũng là chuyện thường. Nhưng gia gia và ta thì không nên nghi ngờ đại sư ca. Trên đời này, người duy nhất luôn tin tưởng đại sư ca chỉ có một mình má má thôi. Doanh Doanh thầm nghĩ Ai nói chỉ có một mình má má của ngươi? Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Má má ngươi rất thương yêu Lệnh Hồ Xung. Vì tiểu tử này mà phụ mẫu ngươi không biết đã đấu khẩu với nhau bao nhiêu lần. Nhạc Linh San ngạc nhiên hỏi – Gia gia má má ta vì đại sư ca mà đấu khẩu ư? Gia gia má má ta xưa nay chưa bao giờ đấu khẩu với nhau, tại sao ngươi biết? Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Xưa nay không hề đấu khẩu ư? Đó chỉ là bề ngoài thôi. Ngay cả chuyện này, Nhạc Bất Quần cũng đeo cái mặt nạ ngụy quân tử. Chính tai ta nghe rất rõ, chẳng lẽ là giả sao? Nhạc Linh San nói – Ta không nói là giả, nhưng ta thấy rất kỳ lạ. Tại sao ta không hề nghe mà ngươi lại nghe được? Lâm Bình Chi nói – Bây giờ ta nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì. Hôm đó ở Phúc Châu, hai người phái Tung Sơn cướp áo cà sa đem đi. Hai người đó bị Lệnh Hồ Xung giết chết, áo cà sa bị Lệnh Hồ Xung đoạt lại được. Nhưng lúc đó hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, ta lục soát trên người hắn nhưng áo cà sa không biết đã biến đâu mất. Nhạc Linh San nói – Thì ra lúc ở thành Phúc Châu, ngươi đã lục soát thân thể đại sư ca? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Thì đã sao nào? Nhạc Linh San nói – Không sao cả. Doanh Doanh thầm nghĩ Nhạc cô nương mà đi theo tên tiểu tử gian xảo hung hiểm, bốp chát như quỷ sứ thì suốt đời chỉ khổ thôi. Bỗng cô lại nghĩ Ta ở đây lâu như vậy, chắc Xung ca lo lắng lắm. Cô lắng tai không nghe gì hết, đoán rằng Lệnh Hồ Xung vẫn bình an vô sự. Lâm Bình Chi nói tiếp – Áo cà sa đã không ở trên người Lệnh Hồ Xung nhất định là bị gia gia ngươi lấy rồi. Từ Phúc Châu trở về Hoa Sơn, ta đã âm thầm theo dõi. Gia gia ngươi che giấu thật tài, không để lộ ra chút sơ hở nào cả. Rồi gia gia ngươi bị bệnh, nhưng không ai biết khi lão thấy được Tịch tà kiếm phổ trên cà sa liền tự thiến để luyện kiếm. Trên đường mọi người ở một chỗ nên ta không dám thám thính động tĩnh của phụ mẫu ngươi. Vừa về Hoa Sơn, mỗi đêm ta đều núp ở trên vách đá bên phòng ngủ của gia gia má má ngươi, muốn nghe lời nói của hai người để biết được chỗ giấu bộ kiếm phổ. Nhạc Linh San nói – Mỗi đêm ngươi đều núp ở trên vách đá ư? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Nhạc Linh San lại hỏi lại – Mỗi đêm ư? Doanh Doanh không nghe câu trả lời của Lâm Bình Chi, nghĩ rằng gã chỉ gật đầu. Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi thật có nghị lực. Lâm Bình Chi nói – Vì nóng lòng trả thù, không thể không làm vậy. Nhạc Linh San khẽ ừ một tiếng. Lâm Bình Chi nói – Ta theo dõi mười mấy đêm liền, đều không nghe được chuyện gì khác lạ. Nhưng một đêm ta nghe má má ngươi nói “Sư ca, tiểu muội cảm thấy gần đây thần sắc của sư ca khác lạ, có phải là do luyện Tử hà thần công có chút rắc rối không? Đừng quá cầu tinh tiến, khiến cho dễ xảy ra tai họa”. Gia gia của ngươi cười một tiếng rồi nói “Đâu có, luyện công rất thuận lợi”. Má má ngươi nói “Sư ca đừng giấu tiểu muội. Tại sao gần đây giọng nói của sư ca biến đổi, vừa lanh lảnh vừa cao giống như tiếng phụ nữ?”. Gia gia ngươi nói “Nói bậy, giọng nói của ta xưa nay như vậy mà”. Ta nghe lão nói câu này, thanh âm eo éo, quả thật giống phụ nữ đang tức giận. Má má ngươi nói “Còn nói là không thay đổi ư? Trong đời sư ca chưa bao giờ nói với tiểu muội như vậy cả. Hai vợ chồng ta sống đã nhiều năm, sư ca có chuyện gì nan giải, sao còn giấu tiểu muội?”. Gia gia ngươi nói “Có chuyện gì nan giải đâu? Ừ, cuộc đại hội ở Tung Sơn không còn xa nữa, Tả Lãnh Thiền có ý đồ thôn tính bốn phái, dã tâm của hắn đã được phơi bày rồi. Ta… ta vì chuyện này mà lo lắng”. Má má ngươi nói “Tiểu muội biết không phải là vì chuyện này”. Gia gia ngươi lại tức giận, xẵng giọng nói “Sư muội quá đa nghi. Ngoài chuyện ấy ra, còn có chuyện gì nữa?” Má má ngươi nói “Tiểu muội nói ra, xin sư ca đừng giận. Tiểu muội biết sư ca đổ tội oan cho Xung nhi”. Gia gia ngươi nói “Xung nhi? Hắn đã kết giao với người Ma giáo; lại kết tư tình với cô nương họ Nhậm trong Ma giáo; thiên hạ đều biết, có gì oan uổng cho hắn?”. Doanh Doanh nghe thuật lại lời nói của Nhạc Bất Quần nhắc đến mình lại có mấy chữ “kết tư tình thiên hạ đều biết”. Mặt cô nóng lên, nhưng lòng trỗi dậy một tình cảm êm dịu. Lâm Bình Chi nói tiếp – Má má ngươi nói “Hắn kết giao với người trong Ma giáo, đương nhiên là không oan rồi. Tiểu muội nói sư ca đổ oan cho hắn lấy cắp Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia ngươi nói “Chẳng lẽ kiếm phổ không phải do hắn lấy cắp sao? Kiếm thuật của hắn tiến triển một cách đột ngột, so với sư muội và ta còn cao minh hơn. Sư muội không phải là không thấy”. Má má ngươi nói “Nhất định là hắn đã gặp được cơ duyên nào khác. Tiểu muội đoán chắc hắn quyết không lấy Tịch tà kiếm phổ. Xung nhi tính phóng túng, ưa náo nhiệt, không nghe lời giáo huấn của sư ca và tiểu muội là có. Nhưng từ nhỏ hắn đã quang minh lỗi lạc, quyết không làm những chuyện lén lút. Từ lúc San nhi có tình cảm với Bình nhi, bỏ rơi hắn, hắn là người rất kiêu ngạo, dù Bình nhi hai tay dâng kiếm phổ cho hắn, hắn cũng quyết không thèm lấy”. Doanh Doanh nghe đến đây, lòng vui mừng khôn tả, mong sao có thể ôm lấy Nhạc phu nhân để cảm tạ tấm lòng bà. Cô nghĩ không uổng công bà đã nuôi dưỡng Xung ca từ nhỏ đến lớn; cả phái Hoa Sơn chỉ có một mình bà mới thật hiểu con người của Xung ca. Cô lại nghĩ bà nói mấy câu này nếu có cơ duyên gặp bà cô sẽ báo đáp tấm lòng của bà. Lâm Bình Chi nói tiếp – Gia gia ngươi hừ một tiếng rồi nói “Sư muội nói như vậy thì việc chúng ta trục xuất tiểu tử Lệnh Hồ Xung ra khỏi môn tường dường như khiến cho sư muội hối hận”. Má má ngươi nói “Hắn vi phạm môn quy, sư ca chấp hành tổ huấn, thanh lý môn hộ, không ai có thể dị nghị. Nhưng sư ca nói hắn kết giao với tả đạo, tội danh đã đủ, hà tất phải đổ oan cho hắn ăn trộm kiếm phổ nữa? Kỳ thực sư ca biết rõ hắn hơn tiểu muội nhiều. Sư ca biết hắn không lấy Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia của ngươi la lên “Ta làm sao biết được? Ta làm sao biết được?”. Thanh âm của Lâm Bình Chi cũng vừa cao vừa lanh lảnh, lại bắt chước tiếng quát của Nhạc Bất Quần. Trong đêm tĩnh lặng, thanh âm ấy giống như tiếng cú vọ kêu, bất giác Doanh Doanh nổi cả gai ốc. Một lúc sau gã nói – Má má ngươi từ từ nói “Đương nhiên sư ca biết rõ bộ kiếm phổ này là do sư ca lấy”. Gia gia ngươi tức giận gầm lên “Sư… sư muội nói… là ta…”. Nhưng lão chỉ nói vài tiếng liền im miệng. Thanh âm của má má ngươi rất bình tĩnh nói “Hôm đó, Xung nhi bị thương hôn mê, lúc tiểu muội cầm máu trị thương cho hắn, thấy trên người hắn có chiếc áo cà sa viết đầy chữ, dường như là một loại kiếm phổ. Ngày hôm sau, tiểu muội rửa vết thương đổi thuốc cho hắn thì chiếc áo cà sa đã biến mất. Lúc đó Xung nhi còn hôn mê chưa tỉnh, ngoài sư ca và tiểu muội ra không ai được vào phòng. Mà chiếc áo cà sa này không phải tiểu muội lấy”. Nhạc Linh San nghẹn ngào nói – Gia gia ta… gia gia ta… Lâm Bình Chi nói – Gia gia ngươi mấy lần nói chen vào, nhưng chỉ nói vài tiếng ấm ớ thì im miệng. Giọng của má má ngươi dần dần ôn hòa nói “Sư ca, kiếm thuật của phái Hoa Sơn ta đã có chỗ độc đáo; khí công Tử hà thần công đã bất phàm, lấy nó mà tranh hùng với người cũng đủ để vang danh trong giang hồ, đâu cần đi học kiếm thuật của phái khác. Nhưng gần đây dã tâm tham vọng của Tả Lãnh Thiền mưu đồ thôn tính bốn phái. Phái Hoa Sơn trong tay sư ca thì nói gì cũng không thể để rơi vào tay hắn được. Chúng ta liên thủ với ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn; lấy bốn phái đấu với một phái của hắn vẫn còn chiếm được sáu phần thắng. Dù không thắng đi nữa thì mọi người cũng kịch đấu một trận oanh liệt, chết ở Tung Sơn không có sao, có xuống dưới cửu tuyền cũng không xấu hổ với liệt tổ liệt tông của phái Hoa Sơn”. Doanh Doanh nghe đến đây, khen thầm Nhạc phu nhân quả đúng là vị nữ trung hào hiệp, so với trượng phu, bà có cốt cách hơn nhiều. Nhạc Linh San nói – Má má ta nói mấy câu này thật có lý. Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Nhưng lúc đó gia gia ngươi đã được kiếm phổ của nhà ta, mở ra luyện rồi, đâu còn chịu nghe lời khuyên của sư nương. Đột nhiên gã xưng hai tiếng “sư nương” đủ thấy trong lòng gã đối với Nhạc phu nhân chưa mất đi sự kính trọng. Gã nói tiếp – Lúc đó gia gia ngươi nói “Lời nói sư muội chỉ là kiến thức của đàn bà hữu dũng vô mưu, uổng phí tính mạng vô ích. Phái Hoa Sơn ta sẽ bị Tả Lãnh Thiền nuốt trọn, sau khi chết, ta chưa chắc còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông phái Hoa Sơn”. Má má ngươi lặng yên không nói, chỉ than“Sư ca đã khổ tâm lo âu vì muốn bảo toàn bổn phái, chuyện này tiểu muội không thể trách sư ca. Nhưng… nhưng luyện Tịch tà kiếm pháp đó chỉ có hại chứ không có lợi. Nếu không thì tại sao con cháu nhà họ Lâm không học thứ kiếm pháp này, đến nỗi bị người ta bức đến bước đường cùng? Tiểu muội khuyên sư ca hãy dừng ngựa bên vực thẳm, đừng nên luyện nữa”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói “Tại sao sư muội biết ta đang luyện Tịch tà kiếm pháp? Sư muội… sư muội… đã nhìn lén ta phải không?” Má má ngươi nói “Tiểu muội cần gì phải nhìn lén mới biết?”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói “Sư muội nói đi, nói đi”. Lão nói tuy gắt gỏng, thanh âm tuy lớn nhưng hiển nhiên đã nhụt chí. Má má ngươi nói “Giọng nói của sư ca đã hoàn toàn biến đổi, ai ai cũng biết, chẳng lẽ chính sư ca không cảm thấy vậy sao?”. Gia gia ngươi còn cố biện bác “Ta xưa nay là như vậy mà”. Má má ngươi nói “Mỗi buổi sáng trong chăn sư ca thường rớt lại rất nhiều râu…”. Gia gia ngươi la lên, nói “Sư muội nhìn thấy rồi sao?”. Giọng nói rất kinh sợ. Má má ngươi nói “Tiểu muội đã thấy lâu rồi mà vẫn không nói. Sư ca dán râu giả, có thể che giấu được người ngoài nhưng làm sao che giấu được người chăn gối mấy chục năm với sư ca được?”. Gia gia ngươi biết chuyện đã bị bại lộ, không thể biện bạch được nữa, một lúc lâu mới hỏi “Người ngoài có ai biết không?” Má má ngươi nói “Không có”. Gia gia ngươi hỏi “San nhi thì sao?”. Má má ngươi nói “San nhi cũng không biết”. Gia gia ngươi hỏi “Bình nhi chắc cũng không biết?”. Má má ngươi nói “Không biết”. Gia gia ngươi nói “Được, ta nghe lời khuyên của sư muội. Tấm áo cà sa này ngày mai chúng ta tìm cách đưa cho Bình nhi, rồi từ từ nghĩ cách rửa oan cho Lệnh Hồ Xung. Đường kiếm pháp này từ nay ta không luyện nữa”. Má má ngươi vô cùng vui mừng nói “Thật hay biết mấy. Nhưng kiếm phổ này đối với người có hại, sao có thể để Bình nhi thấy được? Hay ta hủy đi là hơn”. Nhạc Linh San nói – Đương nhiên gia gia không chịu ưng thuận. Nếu gia gia chịu hủy kiếm phổ đi, tất cả sẽ không xảy ra hậu quả như thế này. Lâm Bình Chi nói – Ngươi đoán sai rồi. Lúc đó gia gia ngươi nói “Hay lắm, ta lập tức hủy kiếm phổ đi”. Ta giật mình kinh hãi, muốn lên tiếng ngăn cản vì kiếm phổ là vật của nhà họ Lâm ta, dù là có ích hay có hại, gia gia ngươi cũng không có quyền hủy nó đi. Ngay lúc đó nghe tiếng cánh cửa sổ kẹt một tiếng, ta vội thụt đầu xuống, thấy trước mắt hào quang lóe lên. Tấm cà sa bay xuống, cánh cửa sổ liền đóng lại. Thấy tấm cà sa bay qua bên người ta, ta đưa tay đón lấy nhưng cách xa mấy thước nên không chụp được. Lúc đó ta chỉ biết mối thù của phụ mẫu có thể trả được hay không là hoàn toàn trông vào tấm cà sa này. Ta không kể đến sống chết, liền đưa tay phải bám vào vách núi, liều mạng đưa chân trái ra móc, cảm thấy mũi bàn chân dường như đụng đến cà sa, thì liền rút về. Thật may mắn vô cùng, ta lại móc được cà sa, không bị rơi xuống vực Thiên Thanh sâu vạn trượng. Doanh Doanh nghe gã nói rất rùng rợn. Cô thầm nghĩ Nếu ngươi không móc được cà sa mới là may mắn cho ngươi. Nhạc Linh San nói – Má má chỉ cho rằng gia gia quăng kiếm phổ xuống vực Thiên Thanh, kỳ thực gia gia đã sớm nhớ thuộc kiếm phổ. Cà sa đối với gia gia là vô dụng, lại để cho ngươi vì vậy mà học được kiếm pháp, phải không? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Nhạc Linh San nói – Đó cũng là ý trời. Trong chốn u minh, lòng trời đã an bài tất cả, muốn ngươi vì vậy mà trả được mối đại thù của công công và bà bà. Vậy… vậy… vậy cũng hay. Lâm Bình Chi nói – Nhưng có một chuyện mấy ngày nay ta dường như suy nghĩ muốn vỡ đầu mà cũng không hiểu. Tại sao Tả Lãnh Thiền cũng biết sử Tịch tà kiếm pháp? Nhạc Linh San ồ một tiếng, ngữ âm lạnh nhạt, rõ ràng đối với Tả Lãnh Thiền biết sử Tịch tà kiếm pháp hay không, cô hoàn toàn không để tâm đến. Lâm Bình Chi nói – Ngươi không học qua đường kiếm pháp này thì không biết chỗ ảo diệu trong đó. Ngày hôm đó, Tả Lãnh Thiền và gia gia ngươi đại chiến trên Phong Thiền đài, đấu đến lúc sau cùng, hai người sử ra toàn là Tịch tà kiếm pháp. Nhưng kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền có vẻ như đúng mà sai, mỗi chiêu đều dường như cố ý muốn thua gia gia ngươi. Coi như kiếm thuật của lão cao minh tinh kỳ, mỗi lúc gặp cực nguy hiểm, lão vội biến kiếm chiêu, mới né tránh được, nhưng sau cùng bị gia gia ngươi đâm mù hai mắt. Nếu như… ừ nếu lão sử Tung Sơn kiếm pháp, bị bại dưới Tịch tà kiếm pháp của gia gia ngươi thì cũng không có gì lạ. Tịch tà kiếm pháp vô địch thiên hạ, Tung Sơn kiếm pháp không thể là địch thủ của nó, làm sao bì kịp. Tả Lãnh Thiền không dẫn đao tự cung, luyện Tịch tà kiếm pháp trật đường cũng không lấy chi làm kỳ. Ta nghĩ không ra là Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền từ đâu mà có, tại sao lại học được mà nửa giống nửa không giống? Gã nói đến đây giọng tràn đầy hoài nghi, rõ ràng lòng bất định. Doanh Doanh thầm nghĩ Chẳng có gì đáng nghe nữa cả. Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền chắc là học lén từ bổn giáo. Hắn chỉ học được mấy chiêu thức, lại không hiểu pháp môn vô sỉ này. Tịch tà kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại so với Nhạc Bất Quần còn lợi hại hơn nhiều. Nếu ngươi thấy được, dù ngươi có đến ba đầu cũng nghĩ không ra đạo lý bên trong. Cô đang muốn lặng lẽ rút lui, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa chạy tới. Hơn hai mươi kỵ mã chạy nhanh trên quan đạo. Comments comments
nhạc linh san và lâm bình chi