Tuổi tý treo tranh sơn thủy hữu tình để mang lại may mắn và tài lộc Amia 679. Người tuổi tý treo tranh sơn thủy hữu tình với hình ảnh núi non sông nước trùng trùng điệp điệp. Đem lại công danh sự nghiệp, làm ăn thuận lợi và nhận được sự trọng vọng. Những bức tranh
Những cảnh đời trên đường đêm. Mỗi tối, người qua đường cạnh ga Hà Nội lại gặp cảnh người mẹ ôm hai con nhỏ ngồi sát vách tường. Bắt đầu từ 22h đêm cho tới 1h sáng, ai thương tình sẽ cho mẹ con chị một ít tiền, đồ ăn qua bữa. Người mẹ là chị Trịnh Thị
Các bố mẹ đang muốn tìm tên con trai hay, ý nghĩa, hợp phong thủy và mang lại nhiều may mắn thịnh vượng cho tiểu bảo bối của mình thì hay tham khảo 300+ cái tên con trai hay nhất 2023 dưới đây nhé. Có quá nhiều việc phải làm khi chuẩn bị cho sự chào đời của tiểu bảo bối của gia đình, và việc tìm ra một cái
Dùng gái xinh câu khách "dại gái". Cụt thể, vụ thứ nhất, khoảng 23 giờ 30 ngày 31/3/2021, Nguyễn Phương Trang (16 tuổi, trú quận Hà Đông, Hà Nội; nhân viên của Minh Trang) dùng mạng xã hội Tinder làm quen rồi lừa rủ anh H.A.Đ (32 tuổi, trú quận Hà Đông) đến bar Magic Lounge đón
Kim Hương Tràm: Bé là cô gái mạnh mẽ, có thể đối mặt với mọi thử thách khó khăn trong cuộc sống. Kim Lệ Hằng: Cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Kim Ái Phương: Bé là cô gái duyên dáng, giỏi giang. Kim Nhã Linh: Bé là cô gái hòa nhã, xinh đẹp, giỏi giang hơn người. Kim Nhật Hạ: Giống như ánh nắng mùa hạ, bé luôn vui vẻ, sưởi ấm trái tim mọi người.
Chương 414. Cho dù có đang là nửa đêm, thì người dòng người qua lại khoa cấp cứu vẫn rất đông. Trình Tiên và Giang Thần hai người, người đàn ông thì đẹp trai, người phụ nữ thì xinh đẹp, vốn dĩ là rất thu hút ánh nhìn của người khác, lúc này Giang Thần trực tiếp quỳ xuống, lại càng thu hút sự chú ý
22 tuổi, thiếu nữ Thái Bình đã làm được việc mà không nhiều cô gái cùng tuổi dám thực hiện: Nghỉ việc, độc hành xuyên Việt suốt 53 ngày qua 60 tỉnh thành bằng xe máy. "Phượt" xuyên Việt là hành trình mà nhiều "phượt thủ" yêu thích
XwkAXG2. Bắt đầu đoạn đường vào khu 1 đến khu 3 Đồ Sơn, cánh xe ôm và nhân viên nhà nghỉ nhiệt tình mời chào “thư giãn” một cách công khai như mời mua rau ngoài chợ. Tấp nập, sầm uất nhất là 2 khu “đèn đỏ” tại TĐ 29… khu 1 và Bộ X… khu 2 với hệ thống gần 100 khách sạn, nhà nghỉ, đạt tiêu chuẩn 2-3 góc phố “đèn đỏ” ở Đồ SơnPhố “đèn đỏ” công khaiĐược một hãng taxi giúp đỡ, chúng tôi vào vai tài xế taxi để chở 4 khách đến “thiên đường sung sướng”. Chọn nhà nghỉ AG, khu 2 Bộ X…, xe vừa dừng bánh, lập tức nhân viên nhà nghỉ sốt sắng chạy đến mở cửa xe rước các “thượng đế” lên tầng 2. Thoáng chốc, từng tốp 3-4 cô gái trẻ được xe ôm đưa đến để các “thượng đế” lựa khách đã yên vị trong phòng riêng, một nam nhân viên chạy xuống dúi vào tay tôi đồng và nói “Chắc ông anh mới chạy xe? Đây là tiền hoa hồng. Tài xế taxi nào mà chả vậy, cứ đưa được khách đến nhà nghỉ thư giãn là đếm đầu người ăn tiền, 1 khách là đồng. Đây là quy định ở tất cả nhà nghỉ”. Trong khi chờ 4 vị khách, tôi lân la dò hỏi nhưng nhân viên này kín như bưng, không tiết lộ bất cứ điều gì. Phải mất khá nhiều thời gian chúng tôi mới tiếp cận, tạo được sự tin tưởng của chủ nhà nghỉ, nhà chứa. Theo H. “đĩ” 40 tuổi, người địa phương, từng có kinh nghiệm trên 20 năm trong nghề chăn dắt gái, nguồn “hàng” chủ yếu từ các tỉnh Tây Bắc, Thanh Hóa, Thái Bình, Nam Định, Phú Thọ và cũng có cả miền Nam. H. “đĩ” trần tình “Không có chuyện lừa, bắt bọn nó gái mại dâm - PV đâu, tự nguyện hết cả hết là dân nghèo, muốn có thu nhập cao, kiếm tiền nuôi gia đình”. H. nhẩm tính một ngày “nhân viên” đi từ 10-20 “cái” tức mỗi lần “tàu nhanh”, khách làng chơi phải trả đồng/lần, chủ nhà nghỉ được hưởng đồng, còn lại chủ nhà chứa và gái 50-50, ăn uống, sinh hoạt, quần áo đã được chủ chứa lo. Cùng với khoản tiền boa của khách và thu nhập như vậy nếu dành dụm, một cô mỗi tháng cũng có thể dành dụm được số tiền kha khi nhập “cuộc chơi”, “lính mới” được “đàn chị” chỉ bảo những “tuyệt chiêu” và phải học lý thuyết qua sách vở và đĩa hình. Các chủ chứa cũng khuyến cáo gái mới vào nghề phải bắt khách mặc “áo mưa”. Thông thường, 3-4 nhà chứa thuê một bác sĩ khám bệnh cho các cô gái mỗi tuần/lần. Nếu cô nào bị phát hiện mang bệnh xã hội sẽ phải nghỉ để chữa trị đến khi khỏi bệnh mới được đi làm; nếu bệnh khó chữa, lập tức “trả về địa phương”. Đặc biệt, cô nào bị phát hiện sử dụng ma túy thì phải nhanh chóng “thu dọn hành lý” rời Đồ Sơn tức từ đầu, gái mới vào nghề phải tuân thủ quy tắc không vòi vĩnh xin tiền boa, không động đến tài sản của khách. Các chủ nhà chứa xác định, nhân viên là “gà đẻ trứng vàng” nên không bao giờ vắt kiệt sức lao động của họ. Ngược lại, các cô gái được chăm sóc và phải tuân thủ khá nghiêm ngặt về lịch trình ăn, ngủ và “làm việc”.Liên minh “buôn son, bán phấn”Một trong những đối tác của H. “đĩ” là T. “cáy”, một chủ nhà chứa có “máu mặt” tại khu 1, khẳng định “hiệp hội” các chủ nhà nghỉ, nhà chứa có những nguyên tắc “luật bất thành văn” mà đã tham gia cuộc chơi thì phải chấp nhận. Ở đây, không có chuyện tranh giành gái hoặc dùng tiền mua gái theo kiểu cá lớn nuốt cá bé. “Gái đã về làm cho nhà anh thì mãi mãi là của nhà anh, muốn đi nhà khác cũng không nhận, sống làm người mà chết làm ma nhà đấy” - T. giải tháng, hằng quý, “hiệp hội” có những “thông báo” về tình hình giá cả, lưu lượng khách, tình hình an ninh trật tự... Khi “hiệp hội” đã quyết định lên hoặc xuống giá thì tất cả phải tuân theo. Chỉ cần 1 chủ nhà nghỉ nào tự ý hạ giá sẽ phải chịu thiệt thòi, các chủ chứa khác không điều gái cho nữa. Theo T. “cáy”, gần 200 nhân viên được 30-40 chủ nhà chứa điều hành luân chuyển, nhuần nhuyễn như một cỗ máy khiến các nhà nghỉ không khi nào “cháy” nhân trong những nhân tố góp phần quảng bá “thương hiệu” Đồ Sơn là cánh xe ôm địa phương. Theo Nguyễn Văn B., 36 tuổi, làm nghề xe ôm, tại đây có gần 200 xe ôm chuyển người, chuyển khách đến các bãi đáp. Chỉ cần bước chân vào khu 1, nếu khách có nhu cầu, bất kỳ xe ôm nào cũng có thể đọc vanh vách tên những em “ngon lành nhất” bởi họ ngày nào cũng chở gái di chuyển như con thoi từ nhà nọ sang nhà kia hoặc từ “căn cứ” tới “bãi đáp”.Những con số biết nói”Bà Phạm Thị Hải Chuyền, Bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH, cho biết hiện cả nước có cơ sở kinh doanh dịch vụ có điều kiện với trên nữ nhân viên phục vụ, trong đó có nữ nhân viên nghi hoạt động mại trên địa bàn TPHCM hiện có trên cơ sở kinh doanh dịch vụ dễ phát sinh tệ nạn xã hội chưa kể số kinh doanh không phép, bao gồm 25 vũ trường, 750 điểm karaoke, 943 nhà hàng, khách sạn, phòng trọ, 134 cơ sở xông hơi xoa bóp, 805 tiệm hớt tóc thanh nữ, quán cà phê có tiếp viên nữ. Tại Hà Nội, theo thống kê của các cơ quan chức năng, hiện có gái mại dâm có hồ sơ quản lý. Toàn TP có khoảng cơ sở kinh doanh dịch vụ nhạy cảm. -
Những hôm Đồ Sơn có trâu chọi, hàng cháy khủng khiếp. Các khách chỉ có mà ngồi đợi như kiểu “trâu một ra, trâu hai vào”, thậm chí có em chẳng kịp mặc quần áo. Một người làm nghề xe ôm ở Đồ Sơn hồ hởi khoe với nam thanh niên mới xuống “Ở đây có hai nơi là điểm tập trung cho khách hàng giải trí. Một là Xó Lặng ở khu 1, hai là khu 203 hay khu Bộ Xây dựng. Chẳng biết các bác sành chơi ở những đâu, nhưng đến Đồ Sơn thì cứ mà phê. Dịch vụ ở đây cực chuyên nghiệp. Giá cả thì có giá chung rồi. Khỏi lo đi”. Chập tối, gái mại dâm bắt đầu vào vị trí ngồi chào khách. Thấy khách nghi ngờ, anh ta bồi thêm “Ôi, giời! Bác không hiểu thế nào là chuyên nghiệp hả? Toàn hàng thửa từ núi rừng đấy. Mông to, ngực to lại săn chắc, dưới xuôi mình kiếm đâu ra. Thôi, bác thích thì nhích luôn đi. Chiều nay cuối tuần dễ khan hàng đấy”. Vừa nói xong thì có cuộc gọi vào điện thoại nhắc xe ôm ra bến nhận hàng. Nhảy vội lên xe, gã ngoái lại nhắc “Em phải đi làm nhiệm vụ đây. Hàng đang về bến. Em phải ra đón. Lưu cái số của em vào rồi có gì cứ gọi. Em đón con bé từ Lào Cai xuống. Chủ vừa gọi ra đón. Nếu bác máu, em nói bà chủ cho bác mở hàng luôn”. Dân chơi sành sỏi đều nhận định, khu nhà nghỉ Bộ Xây dựng – “lãnh địa” của mại dâm đồng giá. Khu vực này trước đây, thời kỳ Pháp thuộc, từng là khu vực hoạt động mại dâm phục vụ sĩ quan và binh lính Pháp mang tên “Nhà Thổ”. Ngày nay, hoạt động mại dâm nơi đây cũng hoành tráng không kém. Cũng giống như trâu chọi, việc săn tìm các cô gái đẹp để đưa về Đồ Sơn phục vụ đòi hỏi rất công phu và đầy kỹ thuật. Ban đầu, các ông trùm, bà trùm phải cử người đi trinh sát, tìm kiếm xem nơi đâu có gái rồi ra thông báo tuyển nhân sự làm việc tại khu du lịch Đồ Sơn với các vị trí thu ngân, lễ tân… Cũng có trường hợp đòi hỏi kỹ thuật hơn buộc chủ trò phải tung con chim mồi vào tán tỉnh cô gái nào ưng ý rồi đưa về “ra mắt” gia đình. Mỗi người đi rủ thêm bạn bè. Dần dần cả thôn kéo nhau đi làm vì thu nhập khủng. “Hàng” Đồ Sơn chủ yếu mang từ các vùng núi như Lai Châu, Yên Bái, Lào Cai, Cao Bằng, Tuyên Quang, Thanh Hóa… Theo lời một ông trùm từng nổi tiếng về kinh doanh món hàng này nay đã giải nghệ, để tìm được nguồn hàng ưng ý, các trùm phải cử một “trinh sát” nằm vùng tại các vùng quê. Nhiệm vụ của “trinh sát” là tìm kiếm, phát hiện nhân tố vừa mắt, có hoàn cảnh éo le, gia cảnh khó khăn đang khát khao tìm kiếm việc làm dưới xuôi thì nhào vô với vai trò “đi tìm nhân viên chạy bàn, thu ngân” cho nhà hàng du lịch. Ở núi rừng, cả đời chưa một lần được thấy biển, nghe đi Hải Phòng, làm tại khu du lịch, em nào em nấy mắt tròn xoe háo hức đi luôn. Giữ đúng lời hứa là làm thu ngân, chạy bàn, các em được chủ phân công làm lễ tân. Cái trò, con gà tức nhau ở tiếng gáy, nhìn mấy em cave cũng trạc tuổi mình mà sao lúc nào cũng áo quần xúng xính, son phấn lòe loẹt, nhàn nhã đi ra đi vào mà tiền tiêu không biết mệt, mấy em thôn nữ tò mò gạ chủ “muốn được làm như mấy bạn kia”. Ông trùm lại kể tiếp “Chuyện hoạt động mại dâm ở đây như một lẽ thường. Mùa hè không đông bằng mùa đông vì ít gặp người quen. Chủ nhà nghỉ giờ làm ăn tinh quái hơn trước, chẳng dại gì nuôi đống gái ở trong này vì chẳng may bắt được, có mà toi. Thông thường, hàng được tập kết ở một ngôi nhà trong làng. Khi nào có khách, sẽ có xe ôm chạy vào chuyển đi. Hàng ở đây đều đồng giá đồng mỗi lần một tiếng. Nếu qua đêm thì một triệu đồng mỗi đêm. Ngoài ra, nếu xe ôm chở đi theo yêu cầu của khách tới khách sạn nào đó thì khách phải trả thêm đồng. Mỗi lần đi khách, cave lại trích cho ông trùm, bà trùm đồng. Trung bình mỗi ngày, các trùm thu được 10 đến 11 triệu đồng từ nguồn hàng này. Có cô đi khách 50 lần một ngày. Một anh khách đi tìm “hàng” đang ngó nghiêng thì bỗng giật bắn mình, nghe tiếng một em tóc vàng, son phấn lòe loẹt, quần soóc ngắn nói chuyện qua điện thoại oang oang “Con Hân vừa đạp xe đi tìm khách đấy. Nó siêu thật. Suốt từ đêm tới chiều, nó đi được 49 lần. Giờ nó quyết đạp xe đi tìm vị khách thứ 50 để phá kỷ lục”. Giật mình thấy khách đang đứng gần nhìn mình điệu soi mói, em tóc vàng liền hỏi “Đi không anh?”. Anh chàng ậm ừ giây lát thì bị em trợn mắt lườm “Hãm! Mới mở mắt ra đã ám quẻ” rồi bỏ đi. Theo lời một bà chủ nhà nghỉ, bản thân cave ở đây cũng rất ý thức về tút “hàng”. Tranh thủ những ngày “đèn đỏ”, các em lại đi xe ôm vào thành phố tân trang sắc đẹp như xăm môi, mắt, mí và cả tắm trắng để hút khách. Các em dù làm được nhiều tiền như thế, nhưng không hiểu sao đến khi làm đẹp vẫn phải là bà chủ ứng tiền rồi khấu trừ sau. Trung bình một tháng, mỗi em làm việc 25 ngày. Mỗi ngày đi khách khoảng 20 lần. Những hôm Đồ Sơn có trâu chọi, hàng cháy khủng khiếp. Các khách chỉ có mà ngồi đợi như kiểu “trâu một ra, trâu hai vào”, thậm chí có em chẳng kịp mặc quần áo. Bà chủ tiếp thêm “Trông vậy thôi nhưng cứ đến mùa gặt là lại xin phép về hộ thầy u mấy ngày đấy. Mỗi lần về, chúng đều mang vài chục triệu về cho gia đình xây cất nhà và mua xe máy. Tiếng là làm nghề này nhưng cũng có đứa có người yêu. Tối nào cũng thấy người yêu chở đến làm”. Ông Hoàng Trung Hiếu, Phó Chủ tịch UBND quận Đồ Sơn nói “Ở đây có tệ nạn xã hội kiểu mại dâm. Họ trá hình bằng cách núp dưới bóng nhân viên lễ tân nhà hàng, nhà nghỉ”. Cả khu du lịch hiện có gần 118 nhà nghỉ với gần phòng. Riêng khu Bộ Xây dựng khoảng 20 và Xó Lặng gần 10 nhà nghỉ.
Lựa “hàng” Đồ Sơn những ngày cuối tuần vẫn giữ nhịp nhộn nhịp của một nơi vốn ghi danh vào thời gian với cái tên “phố đèn đỏ”. “Xịch”, chiếc xe ô tô của một “dân chơi” mang biển số ở một tỉnh không phải xứ Hoa phượng đỏ đỗ ngay gần chỗ tôi ngồi. Rồi tốp có, đơn lẻ có… những “cánh mày râu” bước ra khỏi xe. Nhìn những biển số xe ghi dấu hiệu tỉnh thành của họ, chẳng biển số nào trùng biển số nào. Mà phần nhiều là ô tô. Sự “phong phú” tới ngỡ ngàng. Họ ung dung bước vào nhà nghỉ mà chẳng cần “hướng dẫn viên” là đội ngũ “trai vẫy” vẫn đang hoạt động hết công suất, trải đều từ ngoài vào trong nhà nghỉ. Trong tích tắc, họ đã có mặt ở hàng ghế chờ trên tầng hai. Ai vừa ngồi xuống cũng đều ra tín hiệu cho đội phục vụ điều “hàng” tới. Gom đủ số khách cho một lượt tuyển chọn, 8 cô gái trẻ trung được điều tới. Cô nào cũng có mã số riêng của mình. Các cô bước lên tầng hai, nơi “khách” của mình đang ngồi đợi với những sự háo hức. Các "chân dài" được đưa lên tầng hai để bắt đầu công cuộc "lựa hàng" của các "đấng mày râu". “Em này được không anh?”, một thanh niên nhanh nhảu. Các cô gái chỉ biết đứng im lặng và mỉm cười với mong muốn sẽ lọt vào “mắt xanh” của một đại gia nào đó. Không ưng em này, một em khác lại được “điều” vào thay thế và em đó lại “làm hàng” trước mặt người đàn ông khác cho tới khi cuộc vui “ngã giá”. Không quá khắt khe trong khâu tuyển chọn nên các cặp đôi nhanh chóng được hình thành cao – thấp, già – trẻ… đều có. Rồi từng cặp đôi nhanh chóng mất hút phía sau các cánh cửa phòng nghỉ. Những chuyến “tàu nhanh” diễn ra chỉ khoảng chưa đầy 30 phút. Các cô gái bước ra khỏi phòng nghỉ, nét mặt lạnh lùng khác với nụ cười “chiều khách” như lúc bước vào. Với họ, đây là công việc thường ngày rồi nên chẳng có gì phải vấn vương. Vì họ còn phải làm cho đủ chỉ tiêu chứ không phải một ngày chỉ có vài ba khách như thế là xong. Rồi lần lượt từng người đàn ông cũng bước ra khỏi phòng. Người thì lắc đầu thất vọng kêu “Nhạt toẹt”, người thì hớn hở khen hay. Bên ngoài, những chiếc xe của đủ mọi thành phần đến từ các tỉnh thành vẫn táp vào nhà nghỉ Người thuê phòng để đi du lịch cùng người thân có, người tới “chơi” cũng có. Và các cuộc tuyển chọn sẽ vẫn diễn ra như thế trong suốt một ngày. Mã “hàng” Ngạc nhiên khi một cụ bà tóc đã bạc, nhưng vẫn kiêm chân kế toán sổ sách tính tiền cho "nhân viên" Trong lúc mải theo dõi diễn biến buổi tuyển “hàng” của các đấng mày râu, tôi bị hút bởi một hình ảnh khác thực sự ấn tượng và xưa nay hiếm thấy. Một bà lão “tóc bạc da mồi” ước chừng hơn 70 tuổi xông xáo bước vào nhà nghỉ để làm công việc kế toán, thanh toán tiền cho 8 cô gái kia. Giọng bà sang sảng, mọi thao tác thì nhanh nhẹn như thanh niên. Cuốn sổ gáy xoắn trên tay bà đã sờn mép, chắc bởi được mở ra đóng vào nhiều. Trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc ghi họ tên các cô gái, cô nào cũng có mã “hàng”. Thấy cô gái bước từ tầng hai xuống và ra tín hiệu đã hoàn thành công việc, bà bắt đầu cất lên chất giọng vừa sang sảng lại vừa như kiểu xin – cho của mình. “Mày ở nhà nào thế mày? Nhanh nhanh chân lên, tao còn phải đi chùa”, bà nhíu lông mày tỏ vẻ sốt ruột trong khi tay vẫn đang đếm tiền. 833, sau khi đọc đúng mã số, cô gái gương mặt non choẹt nhưng được trát một lớp phấn khá dầy, nhận 120 nghìn tiền thù lao cho gần nửa tiếng của một ca làm việc. Cô bước đi, gương mặt vẫn lạnh tanh. Sau mỗi ca làm việc chỉn chu, các cô gái được nhận 120 nghìn tiền thù lao để mang về cắt cho chủ xới 60 nghìn. Theo tìm hiểu, khách đến sau một ca “làm việc” sẽ phải trả 200 nghìn, các cô gái được cầm 120 nghìn tiền “lộ phí”, nhà nghỉ được 80 nghìn. Nếu mối ấy qua xe ôm, taxi thì nhà nghỉ cắt cho họ 30 nghìn để tăng cường đội ngũ “cộng tác viên”. Nhưng trong số 120 nghìn các cô gái cầm trong tay lại phải chia về cho chủ xới 60 nghìn. Bà lão không nhìn theo họ mà chỉ chăm chăm xấp tiền trong tay cũng như cuốn sổ. Còn 7 cô nữa mà lại sắp tới giờ đi chùa, bà càng sốt ruột hơn và lẩm bẩm chửi thề. Sau khi đưa tiền cho cô gái thứ hai, vì không chờ được, bà lão bàn giao lại cuốn sổ cho một thanh niên khác, còn mình thì đi chùa lễ Phật. Chỉ ít phút sau các cô gái khác cũng dần xuất hiện rồi bước xuống từ tầng hai. Ai trong số họ cũng được nhận mức thù lao đã được ấn định trước sau khi đọc đúng mã “hàng”. Mọi hoạt động cứ diễn ra công khai như thế trong nhà nghỉ. Khách vẫn đi ra đi vào, họ đánh mắt về phía đó nhưng rồi lại vội quay đi ngay. Bởi lẽ, những hoạt động ấy ở giữa “phố đèn đỏ” này là chuyện không phải hiếm. Đi vào ngày nào, đi tới nhà nghỉ nào hầu như họ cũng bắt gặp. Và khi đêm về, các cô gái trẻ ăn mặc rực rỡ lại chạy sô từ nhà nghỉ này sang nhà nghỉ khác. Còn nữa
Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi dù không được cho thêm đang xem Gái mại dâm đồ sơn Từ khâu quản lý phục vụ của các nhà "đầu tư" chủ chứa, tới các em "chim bói cá" gái mại dâmđều được các nhà chứa "tập huấn", nâng tầm "chuyên nghiệp hóa" chặt chẽ, tinh vi tới khó lường. "Khoán"... theo ngày Nếu đem "dịch vụ tươi mát" ở các phố biển ra để mà so sánh như Sầm Sơn, Cửa Lò, Hải Thịnh, Quất Lâm... thì Đồ Sơn đứng tốp đầu, thuộc hàng siêu cao thủ, lừng danh với 2 chữ C casino và cave. Nói về gái ở đây, từ khách du lịch đến dân chơi "đá gà đá vịt" đều phải gật gù mà thừa nhận rằng Nhan sắc, hình thể đẹp cộng với lòng "yêu nghề” đã tạo cho các em có một sức hút ghê gớm với khách làng chơi. Các em được gọi theo tên thời thượng là gái mại dâm... "công nghệ số". Chẳng ai lạ C, từ lâu Đồ Sơn đã nổi tiếng với 3 "khu đèn đỏ" lúc nào cũng có tới cả vài trăm em trẻ đẹp, giá rẻ sẵn sàng phục vụ. Không ít người đã quả quyết, mại dâm ở Đồ Sơn công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp", từ khâu quản lý tới phục vụ đã nâng lên tầm "chuyên nghiệp hóa". Tư duy các nhà "đầu tư" chủ chứa cho rằng, dịch vụ tốt tươi này buộc phải tồn tại ở địa danh này - "không thể khác được"- H. gã chủ chứa có máu mặt ở khu 2 quả quyết. Ảnh minh hoạ Sau hồi "chém gió", bất ngờ H. đặt câu hỏi "Nếu không có "cái ấy", ông, khách du lịch... còn ai nữa muốn đến Đồ Sơn chỉ để tắm "ao biển" đục ngầu hay không? " rồi gã cười nham nhở. Chân đã từng bước tới và mắt đã mười mươi nhìn rõ, ở Đồ Sơn, dường như nạn mại dâm không còn che giấu... Chả vậy ngồi ở quán nước vỉa hè, nghe mấy em "hàng" miệng oang oang kể đủ ngón "tiểu xảo" quanh chuyện giường chiếu, son phấn,... Trao đổi về "công việc" ấy, các em thường dùng ngôn từ như là một nghề nghiệp bình thường đã được xã hội thừa nhận từ lâu. Kiểu như "đi làm", "xong khoán chưa"... Tôi tới một nhà nghỉ ở khu 2, hơn chục em đứng sát nhau lố nhố, ăn mặc kiểu "có cũng như không", nhưng nom toàn là "các chị hết đát" mặt trát phấn son xanh đỏ như... "chim bói cá" ở các thành phố dạt về tìm "tép riu", đắt rẻ đi tuốt tuột. Tôi đưa tiền trả xe ôm sau khi "bo" thêm 50 ngàn, định bụng tìm một chỗ bình yên sát biển, nhưng dưới ánh đèn mờ đỏ quạch, có cả chục em đang đứng "phơi hàng" để khách chọn lựa. Dù đã ngồi ở góc tối khuất, một em vẫn nhìn thấy tôi. Tiến về phía tôi, miệng nói như mê sảng "mở hàng em cái", nói xong em tung mông ngồi thỏm vào lòng, tranh thủ tình tứ "mắt chơm chớp" đầy quyến rũ làm "hớp hồn" khách. Sau màn tiếp thị "khủng bố" không làm "xiêu lòng" vị khách là tôi, em lanh lợi chuyển "chiêu" tình cảm. Em bảo tên Hiền, mới 19 tuổi nhưng đã có thâm niên "2 năm trong nghề", quê tận Phú Thọ. "Trước em đi làm ở Hà Nội, khu Cầu Diễn, nhưng ở đấy làm ăn khó khăn quá nên dạt về đây. Ở đây mỗi lần đi khách được ít tiền, nhưng mùa du lịch đông khách lắm nên cũng kiếm được kha khá. Cuộc đời cứ trôi dạt ra đến tận bãi biển thế này, người ta gọi bọn em là "ghẹ” kể cũng đúng” - cô ả thỏ thẻ. Trong vô số câu chuyện “mỏ đỏ” kể về nghề, ngoài tính chất chuyên nghiệp của công việc đang làm, thì các chủ chứa ở đây quản lý khá chặt chẽ và tinh vi. Theo đó, tất cả các gái mại dâm ở đây được chủ chứa "giao khoán" 20 khách /ngày với mức ăn chia là "cưa đôi", nếu vượt "năng suất" thì số tiền đi khách, em sẽ được hưởng thêm Miêu Tả Bức Tranh Phong Cảnh Bằng Tiếng Anh, Cách Miêu Tả Bức Tranh Bằng Tiếng Anh Xưa chỉ nghe thấy từ "khoán" dành cho người lao động, nay các chủ chứa ra cả "mức khoán" cho gái mại dâm, điều mà không ai có thể tưởng tượng được. Kể tới đây, em kéo tuột tôi đứng dậy bảo, "anh vào giúp em đủ khoán..."! Có cả "bảng lương" Anh Quang - chủ một nhà nghỉ tại khu 3 cho biết, gái mại dâm ở đây được thu gom và quản lý rất chuyên nghiệp, có cả sổ chấm công, kê bảng lương cho nhân viên đàng hoàng. Các em muốn sống ở "miền đất hứa" này phải trẻ, đẹp, chiều khách và đặc biệt phải rất... yêu nghề. Theo anh Quang thì ở đây có khoảng 1/3 gái mại dâm được thuyên chuyển, mua bán từ nơi khác về, 1/3 là các cô gái tự tìm đến làm việc. Phần còn lại được gọi là của quý, tức là con nhà lành. Mỗi nhà hàng lớn thường có nhiều vệ tinh đi săn lùng con gái ở cổng các xí nghiệp, cơ quan nhiều lao động nữ. Trong vai những tay công tử đẹp mã, giàu sang, bọn này lân la tại các tiệm may, quán gội đầu, chụp ảnh gần đó rồi làm quen, rủ đi chơi, hát karaoke. Khi con mồi đã cắn câu, bọn chúng bắt đầu đưa họ đi chơi Đồ Sơn ăn chơi, hát hò thỏa sức rồi giữa chừng kiếm cớ ra ngoài. Mấy tiếng sau, chủ quán vào cùng một số tay anh chị đòi tiền với con số khoảng vài triệu đồng. Thế là mỗi cô bị đẩy vào một phòng và bị dọa nạt uy hiếp... Loại hàng theo kiểu này các chủ nhà nghỉ có thể khai thác khắp nơi với đội ngũ "cộng tác viên" hùng hậu. "Thủ tục" để trở thành một "nhà đầu tư" ở "khu công nghiệp không khói" này vô cùng đơn giản", đa số các em đến Đồ Sơn đều tự nguyện, không bị ai ép buộc, vì vậy chẳng mấy em hận đời, hận tình hay bị bán mua mà đơn giản chỉ coi đây là một cách dễ kiếm tiền. Công an thị xã Đồ Sơn cho biết, qua một số lần bắt quả tang các nhà nghỉ hoạt động mại dâm đều thu được những cuốn sổ ghi chép của chủ chứa. Tên người bán dâm được viết tắt, kẻ ô, chấm công theo ký hiệu cho mỗi lần đi khách. Theo anh Quang giải thích rằng, ký hiệu "n" là tàu nhanh, "c" là chậm qua đêm, sau mỗi ký hiệu đó là tên viết tắt của các nhà hàng mà gái mại dâm trú ngụ. Ghi sổ chấm công cũng là một thủ đoạn để khống chế gái mại dâm. Các cô không được lấy tiền đi khách ngay vì chủ sẽ chấm công và cuối tháng mới được trả tiền. Mỗi lần đi khách, một cô được 100- 150 ngàn đồng, còn lại là "nhà đầu tư" hưởng. Người nào khi có việc như ốm đau, về quê mới được trả ít một. Làm như vậy, không ai dám vứt bỏ công lao của mình mà bỏ trốn. Các nhà hàng ở đây, có nhiều nơi không có phòng riêng kín đáo vì theo chủ chứa thì làm như vậy sẽ "vướng mắt" công an. Có nhà xây hầm dưới đất để cất giấu tiếp viên. Gái mại dâm được trang bị một chiếc vòng đeo cổ mặt nhựa điều khiển từ xa, khi vòng phát sáng một nhịp là đã hết giờ, ba nhịp là "có động". Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi dù không được cho thêm tiền. Các cơ sở lưu trú tư nhân hầu như đều có nhân viên và thực hiện việc luân chuyển, trao đổi một cách nhuần nhuyễn. Không tranh giành, không chặt chém, lừa gạt... Quả như người ta nói "không đi không biết Đồ Sơn" và Đồ Sơn mà tôi biết trong bài viết này là sự buông lỏng quản lý của các nhà chức trách địa phương, hay là không biết để tệ nạn mại dâm ở đây công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp".
Dẫu biết rằng nạn mại dâm ở Đồ Sơn nức tiếng cả nước song ít ai có thể biết rằng, để săn tìm được “nguồn hàng” về hoạt động là cả một hành trình không đơn giản, đòi hỏi công phu và đầy kỹ thuật. Dẫu biết rằng nạn mại dâm ở Đồ Sơn nức tiếng cả nước song ít ai có thể biết rằng, để săn tìm được “nguồn hàng” về hoạt động là cả một hành trình không đơn giản, đòi hỏi công phu và đầy kỹ thuật. Thâm nhập "phố vẫy" của gái mại dâm hết thời Bắt được đối tượng bị truy nã về tội môi giới mại dâm Triệt phá thành công ổ mại dâm lớn tại Ninh Bình Lập Facebook để... môi giới sex, quảng bá gái mại dâm Thâm nhập khu “nhà thổ” Quyết định lên đường xuống Đồ Sơn để tìm rõ thực hư “chuyện mại dâm” nơi đây, may mắn gặp đúng dân bản địa chuyên làm xe ôm dẫn mối cho các chủ nhà nghỉ. Gã xe ôm vô tư hồ hởi khoe “Ở đây có hai nơi là điểm tập trung cho khách hàng giải trí. Một là Xó Lặng ở khu 1. Hai là khu 203 hay còn gọi là Bộ Xây dựng. Chẳng biết các bác sành chơi ở những đâu, nhưng đến Đồ Sơn thì cứ mà phê. Dịch vụ ở đây cực chuyên nghiệp. Giá cả thì có giá chung rồi. Khỏi lo đi”. Thấy gã nhiệt tình, bạo mồm tôi tán thêm “Nhưng sợ hàng chất lượng lởm”. Ôi, giời! Bác không hiểu thế nào là chuyên nghiệp hả? Toàn hàng thửa từ núi rừng đấy. Mông to, ngực to lại săn chắc…, dưới xuôi mình kiếm đâu ra. Thôi, bác thích thì nhích luôn đi. Chiều nay cuối tuần dễ khan hàng đấy"! Vừa nói xong thì có cuộc gọi vào điện thoại nhắc xe ôm ra bến nhận hàng. Nhảy vội lên xe, gã ngoái lại phía tôi miệng nhắc “Em phải đi làm nhiệm vụ đây. Hàng đang về bến. Em phải ra đón. Lưu cái số của em vào rồi có gì cứ gọi”. Biết là chuyện làm ăn, tôi giả bộ sán gần thì thầm “Hàng mới hả?”. Gã xe ôm nháy mắt, cười tinh quái “Bác gì cũng biết. Thế mà cứ vờ hỏi em. Em đón con bé từ Lao Cai xuống. Chủ vừa gọi ra đón. Nếu bác máu, em nói bà chủ cho bác mở hàng luôn”. Vỗ vai gã xe ôm ra chiều hiểu ý, tôi đẩy gã đi và đáp “ OK!”. Chập tối,gái mại dâm bắt đầu vào vị trí ngồi chào khách Xe ôm đi rồi. Tôi bắt đầu lò dò vào khu nhà nghỉ Bộ Xây dựng - "lãnh địa" của mại dâm đồng giá. Ít ai có thể nhớ rằng, khu đất Bộ Xây dựng và dãy nhà nghỉ chứa tệ nạn xã hội kia, trước đây thời kỳ Pháp thuộc từng là khu vực hoạt động mại dâm phục vụ sỹ quan và binh lính Pháp mang tên Nhà Thổ. Chẳng biết, có phải vì khí đất hay vì lịch sử của nó, mà đến sau này, khi Bộ Xây dựng tiếp quản làm khu nghỉ dưỡng cán bộ ngành thì nó lại hoạt động mại dâm hoành tráng hơn !?. Săn gái như săn trâu chọi Cũng giống như trâu chọi, việc săn tìm các cô gái đẹp để đưa về Đồ Sơn phục vụ đòi hỏi rất công phu và đầy kỹ thuật. Ban đầu, các ông trùm, bà trùm phải cử người đi trinh sát, tìm kiếm xem nơi đâu có gái rồi ra thông báo tuyển nhân sự làm việc tại Khu du lịch Đồ Sơn với các vị trí thu ngân, lễ tân Cũng có trường hợp đòi hỏi kỹ thuật hơn buộc chủ trò phải tung con chim mồi vào tán tỉnh cô gái nào ưng ý rồi đưa về “ra mắt” gia đình. Một người đi rủ thêm bạn bè. Dần dần cả thôn kéo nhau đi làm vì thu nhập khủng. “Hàng” Đồ Sơn chủ yếu mang từ các vùng núi như Lai Châu, Yên Bái, Lao Cai, Cao Bằng, Tuyên Quang, Thanh Hóa Theo lời một ông trùm từng nổi tiếng về kinh doanh món hàng này nay đã giải nghệ, để tìm được nguồn hàng ưng ý, các trùm phải cử một “trinh sát” nằm vùng tại các vùng quê. Nhiệm vụ của “trinh sát” là tìm kiếm, phát hiện nhân tố vừa mắt, có hoàn cảnh éo le, gia cảnh khó khăn đang khát khao tìm kiếm việc làm dưới xuôi thì nhào vô với vai trò “đi tìm nhân viên chạy bàn, thu ngân” cho nhà hàng du lịch. Ở núi rừng, cả đời chưa một lần được thấy biển, nghe đi Hải Phòng, làm tại khu du lịch, em nào em nấy mắt tròn xoe háo hức đi luôn. Giữ đúng lời hứa là làm thu ngân, chạy bàn, các em được chủ phân công làm lễ tân. Cái trò, con gà tức nhau ở tiếng gáy, nhìn mấy em cave cũng trạc tuổi mình mà sao lúc nào cũng áo quần súng sính, son phấn lòe loẹt, nhàn nhã đi ra đi vào mà tiền tiêu không biết mệt, mấy em thôn nữ tò mò gạ chủ "muốn được làm như mấy bạn kia”. Ôi, thôi! Thế là tự nguyện, nhé. Không hề có chuyện ép buộc ở đây! Cứ 5m lại có một em ngồi chào "hàng" Ông trùm lại kể tiếp “Chuyện hoạt động mại dâm ở đây như một lẽ thường. Mùa hè không đông bằng mùa đông vì ít gặp người quen. Chủ nhà nghỉ giờ làm ăn tinh quái hơn trước, chẳng dại gì nuôi đống gái ở trong này vì chẳng may bắt được, có mà toi. Thông thường, hàng được tập kết ở một ngôi nhà trong làng. Khi nào có khách, sẽ có xe ôm chạy vào chuyển đi. Hàng ở đây đều đồng giá 250k/lần/1 tiếng. Nếu qua đêm thì 1 triệu/đêm. Ngoài ra, nếu xe ôm chở đi theo yêu cầu của khách tới khách sạn nào đó thì khách phải trả thêm 50 nghìn đồng. Mỗi lần đi khách, cave lại trích cho ông trùm, bà trùm 130k. Trung bình mỗi ngày, các trùm thu được 10 đến 11 triệu đồng từ nguồn hàng này. Quả là siêu lợi nhuận; thảo nào dân bản địa chỉ thích buôn loại hàng này !?. Đang ngẩn ngơ chưa biết nên làm gì thì bỗng giật bắn mình, nghe tiếng một em tóc vàng, son phấn lòe loẹt, quần sooc ngắn nói chuyện qua điện thoại với ai đó, giọng oang oang “Con H vừa đạp xe đi tìm khách đấy. Nó siêu thật. Suốt từ đêm tới chiều, nó đi được 49 lần. Giờ nó quyết đạp xe đi tìm vị khách thứ 50 để phá kỷ lục”. Không tin nổi tai mình, tôi lân la tiến gần để em chú ý mình. Giật mình thấy khách đang đứng gần nhìn mình điệu soi mói, em hỏi “Đi không anh?” . Dù trong lòng rất muốn nói “ Có”, nhưng không hiểu sao cái đầu cứ lắc khiến em trợn mắt lườm“Hãm! Mới mở mắt ra đã ám quẻ”. Nói rồi em bỏ đi. Theo lời một bà chủ nhà nghỉ, bản thân cave ở đây cũng rất ý thức về tút “hàng”. Tranh thủ những ngày “đèn đỏ”, các em lại đi xe ôm vào thành phố tân trang sắc đẹp như xăm môi, mắt, mí và cả tắm trắng để hút khách. Các em dù làm được nhiều tiền như thế, nhưng không hiểu sao đến khi làm đẹp vẫn phải là bà chủ ứng tiền rồi khấu trừ sau. Trung bình một tháng, mỗi em làm việc 25 ngày. Mỗi ngày khoảng 20 lần. Những hôm Đồ Sơn có trâu chọi, hàng cháy khủng khiếp. Các khách chỉ có mà ngồi đợi như kiểu “trâu 1 ra, trâu 2 vào”, thậm chí có em chẳng kịp mặc quần áo !?. Bà chủ tiếp thêm “Trông vậy thôi nhưng cứ đến mùa gặt là lại xin phép về hộ thầy u mấy ngày đấy. Mỗi lần về, chúng đều mang vài chục triệu về cho gia đình xây cất nhà và mua xe máy. Tiếng là làm nghề này nhưng cũng có đứa có người yêu. Tối nào cũng thấy người yêu chở đến làm”. Hoạt động mại dâm trá hình Trao đổi với báo chí về thông tin và thực trạng có mại dâm tại khu du lịch Đồ Sơn, ông Hoàng Trung Hiếu, Phó Chủ tịch UBND quận Đồ Sơn nói “Ở đây có tệ nạn xã hội kiểu mại dâm. Họ trá hình bằng cách núp dưới bóng nhân viên lễ tân nhà hàng, nhà nghỉ”. Cả khu du lịch hiện có gần 118 nhà nghỉ với gần 2000 phòng. Riêng khu Bộ Xây dựng khoảng 20 và Xó Lặng gần 10 nhà nghỉ. Theo lời một đại diện công an quận Đồ Sơn, hàng năm quân vẫn ra quân triệt phá các tụ điểm hoạt động mại dâm, bắt và xử lý được từ 1 đến 3 vụ hoạt động mại dâm ở đây. Gần đây nhất, công an quận bắt được 2 vụ, mỗi vụ 2 đối tượng. Liên quan tới nội dung thông tin “Đồ Sơn không có mại dâm”, đại diện Sở Lao động và Thương binh Xã hội cho biết “Sở không hề có báo cáo nào khẳng định Đồ Sơn không có mại dâm”. Lâm Du theo GĐ&XH
gái làm tiền đồ sơn