Là bác sĩ sản phụ khoa, anh ấy hiểu rõ cơ thể của phụ nữ và cả những điểm nhạy cảm mà chính phụ nữ cũng không hề biết. Người vợ có chồng là bác sĩ phụ khoa tiết lộ cuộc sống hôn nhân . KENHPHUNU.COM | 08:00 , 08/10/2015 . Là bác sĩ sản phụ khoa, anh ấy hiểu rõ
Đọc truyện Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III) tại toptruyentranh.net. Cập nhật Full nhanh nhất Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III) tác giả Jini Ngọc trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Ngôn Tình, Ngược. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả: JiniĐọc tiếp →
Thái Hoàng, Phó Giám đốc Công an tỉnh Phú Yên, nguyên nhân Đào Bá Phi tử vong là do 'ngạt khí cơ học' nhưng những ngày qua đã có nhiều thông tin xuyên tạc sai sự thật về cái chết của ông Đào Bá Phi.Vụ bắt Đào Bá PhiNgày 20/10, Công an tỉnh Phú Yên đã có.
Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III) Đánh giá : (4.25/5) Tác giả: Jini Ngọc. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Ngược. Giới thiệu: Tình yêu làm gì có thể nào trường tồn, thế nào cũng sẽ kết thúc mà thôi. Bạch Doanh Thần cho rằng tình cảm vốn không vững và cực kì mông lung, nhưng sau khi gặp cô gái ấy, anh lại thay đổi.
The Good Doctor (Season 5). Bác Sĩ Thiên Tài (Phần 5). Bullet Train. Sát Thủ Đối Đầu. 9.9 K. Phù Thuỷ Tối Thượng: Đa Vũ trụ Hỗn Loạn. Doctor Strange In The Multiverse Of Madness (2022). Xem thêm. Phục Vụ Nhân Dân. Serve The People (2022).
Bác sĩ Trần Quốc Khánh, 34 tuổi, Khoa phẫu thuật cột sống, Bệnh viện Việt Đức, Hà Nội có hàng chục ngàn người theo dõi, bấm like trên mạng xã hội facebook. Không đơn giản chỉ vì anh đẹp trai, dễ thương. Bác sĩ Khánh, người được yêu mến tại Bệnh viện Việt Đức.
Ngày 20 tháng 12 năm 1950, tại thôn Trung Giáp, xã Anh Dũng, huyện Phù Ninh, tỉnh Phú Thọ, Đội điều trị 3 là tiền thân của Bệnh viện 103 ngày nay, được thành lập, do bác sĩ Nguyễn Dương Quang làm Đội trưởng, Vưu Hữu Chánh làm Đội phó, đồng chí Phạm Thùy Liên làm Bí thư
8iAT. "Này mọi người, tôi có ý thế này. Dù gì hôm nay cũng không có lịch trực vả lại được tin vui của bác sĩ Lộ, hay là chúng ta đi giải khuây đi!" Tiểu Vũ búng tay một cái rồi tròn mắt sĩ Minh suy nghĩ vài giây rồi quay sang cô gái đứng cạnh"Hạ Ngân, em đi được chứ?"Hạ Ngân mỉm cười trả lời"Em không bận, tối nay đi được.""Còn cô thì sao An Tuyết?" Hạ Ngân cất tiếng vậy, Tiểu Vũ nhanh chân đi tới khoác tay lên vai An Tuyết, cười cười hất cằm về phía bác sĩ Minh và Hạ Ngân"Tôi đi được tất nhiên An Tuyết cũng sẽ đi được."Nhìn họ, Lộ Khiết thầm cười, xem ra hai học đệ của cô đã biết lo cho chuyện tình cảm của mình rồi. Lộ Khiết thoạt nhìn qua hai cô gái này thì cũng rất có thiện cảm. An Tuyết thì cô có biết sơ qua nhưng còn Hạ Ngân thì mới vào nên cô không biết. Nhưng xét toàn diện thì hai cô gái này rất xinh đẹp, thông minh và lịch sự. Chắc là vì dáng vẻ này của hai cô đã làm cho Tiểu Vũ và bác sĩ Minh rung động....Suy nghĩ về lời đề nghị của Tiểu Vũ, cả Lộ Khiết và Tư Cảnh Nam đều không có ý kiến gì. Lộ Khiết quay sang nhìn Trạch Tịnh Thần nhẹ giọng cất tiếng"Bác sĩ Trạch, anh có bận không?""Thật ngại quá, tối nay tôi có việc rồi!" Trạch Tịnh Thần cong môi trả vậy, Tiểu Vũ có hơi thất vọng, cậu thở nhẹ rồi cau mày nói"Vậy thì tiếc quá!"Trạch Tịnh Thần cười"Không sao đâu, hôm khác rồi chúng ta đi cùng.""Vâng." Bác sĩ Minh và Tiểu Vũ đều đồng loạt trả lời đúng lúc, một người nhân viên y tế khác đi tới, trên tay cầm một tập hồ sơ, tiến lại gần Trạch Tịnh Thần"Trưởng khoa, bệnh nhân phòng ba trăm hai mươi ba đến giờ kiểm tra rồi!"Anh gật đầu với người y tá rồi quay nhìn mọi người, cười nói"Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại mọi người sau."Nói rồi, Trạch Tịnh Thần liền quay lưng đi. Mọi người ở lại nói chuyện được một lúc rồi cũng thay ca trực và rời đi khỏi bệnh viện......Mấy tiếng thự Cảnh Hoàng Phi Vân ngồi ở phòng khách, ăn bánh, uống sữa, thư giãn nghịch chiếc Macbook. Thấy cô như vậy, Yến Tử Kỳ từ trên lầu đi xuống, thở dài rồi phàn nàn"Này, Tiểu Vân con tính dựa giẫm mẹ đến khi nào nữa đây?"Cô mỉm cười, đặt bịch bánh và chiếc Macbook xuống bàn, nhích lại gần bà, hai tay choàng lấy vai bà, nhíu mày nói"Ai ya, mẹ à, mẹ yên tâm đi, con sẽ không dựa giẫm mẹ nữa đâu."Không dựa giẫm bà nữa sao? Ý cô là gì bà không hiểu"Ý con là sao?""Con đã nộp đơn xin việc ở một tập đoàn luật rồi, hai ngày nữa là sẽ có kết quả. Lần này con sẽ dựa vào năng lực của bản thân, không nhờ vào mối quan hệ giữa con và anh trai. Sau này nếu đã có được danh tiếng rồi con sẽ mở một văn phòng luật riêng." Lạc Phi Vân đều đều giọng cất tiếng, từng câu một chắc nịnh khiến bà sững sờ một hồi. Bà dường như không tin nổi câu nói của cô nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng khi cô con gái tinh nghịch này của bà đã biết lo cho tương lai của mình."Nhưng con nói thật không?" Bà nhíu mày nghi hoặc, hỏi lại thêm lần nữa."Ài~Mẹ không tin con sao? Bằng cấp của con dù gì cũng là loại xuất sắc, họ không nhận không phải là quá uổng phí sao?" Lạc Phi Vân nheo mắt, cười cười nói."Thế thì tốt." Yến Tử Kỳ gật đầu, an tâm. Trong lòng thầm vui mừng, cuối cùng con gái của bà cũng đã trưởng thành rồi, không biết là nhờ động lực nào đây. Suy nghĩ một lúc, bà cũng nhận ra, cười cười nhìn cô. Thì ra là Lôi Duật, chỉ có mình anh mới có sức ảnh hưởng lớn đối với cô như vậy. Thấy mẹ mình đang cười cười lạ thường, Lạc Phi Vân nhíu mày"Mẹ lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"Yến Tử Kỳ không nói gì chỉ lắc đầu và cười tiếp. Được một lúc, bà cầm lấy túi xách rồi đứng dậy. Nhìn hình dáng và cách ăn mặc của bà thì cô mới để ý, cô nhướng mày hỏi"Mẹ tính đi đâu vậy?""Ra ngoài gặp lại bạn cũ rồi tính đi dự hội luôn." Yến Tử Kỳ thư thản trả Phi Vân hiểu ra, cô khẽ "xì" một cái"Mẹ lại đi với bà thím đó à?""Haizz...sao con lại nói dì Thẩm như vậy?""Tại vì bà ta đáng ghét!"Yến Tử Kỳ thở dài"Tuy bà ấy đáng ghét thật nhưng dù gì bà ấy cũng là người lớn vả lại còn giúp gia đình mình khá nhiều, gặp lại nhớ ăn nói cho lịch sự một xíu.""Vâng, con biết rồi!" Lạc Phi Vân gật đầu trả lời, tay lại cầm bịch bánh lên ăn tiếp. Yến Tử Kỳ nhìn thấy thế thì mỉm cười rồi lắc đầu. Thật ra, cô cũng còn trẻ nhớ lúc năm tuổi, cô cùng Yến Tử Kỳ đến nhà một người bạn thân của bà, tên là Thẩm Nhiên để cùng bàn chuyện quan trọng gì đấy. Lúc đó, Lạc Phi Vân tuổi tác còn nhỏ lại được anh và mẹ chiều chuộng nên rất tinh nghịch và giảo hoạt nhưng lại vô cùng đáng yêu. Ở đâu cũng như vậy, cô không thể nào ngồi yên một chỗ được nên đã chạy khắp nơi để phá phách, đặc biệt là cô rất thích đùa cợt, chọc ghẹo con trai bà ta. Cậu ta tên là Thẩm Hiên, cô thường gọi câu ta là Hiên ngốc, bởi vì như tên cô gọi ấy, cậu ta ngốc thật. Con trai nhưng tính tình lại giống y chang con gái vậy, động một xíu là khóc, nặng lời một xíu là khóc. Cô còn nghe kể, sau này lớn lên họ sẽ gả cô cho Thẩm gia làm con dâu, làm vợ của Hiên ngốc. Lạc Phi Vân còn nhỏ nhưng rất lanh lợi làm sao cô chấp nhận lấy tên ngốc này được, thế là cô tìm rất nhiều cách, bất chấp mọi hình thức để chọc phá cậu ta để cậu ta thấy sợ mà rút lui. Cộng thêm tính tình cậu ta nhút nhát, không giám mách mẹ nên Lạc Phi Vân cảm thấy rất nhớ có một lần, cô vô tình, chỉ là vô tình thôi nha. Cô làm vỡ một cái bình sứ nhà bà ta thôi vậy mà bà ta lại trách móc cô đến mấy tháng, bà ta còn nói"Nếu con còn tinh nghịch như vậy thì sau này cô sẽ không cho Thẩm Hiên lấy con đâu đấy."Thẩm Nhiên nói câu này cô vui gần chết, vui tới mức không muốn ăn cơm luôn đấy. Nhưng cô lại không thích bà ta vì bà ta là người đầu tiên trách móc cô mặc dù cái bình ấy cô vốn đâu cố ý làm đã trôi qua rất nhiều năm vậy mà cô lại còn nhớ, Yến Tử Kỳ phải công nhận cô thù dai thật đấy. Được một lúc, bà cũng rời Phi Vân nhìn đồng hồ thì hoảng hốt"Sắp trễ giờ rồi!" Cô quăng bịch bánh sang một bên rồi hớt ha hớt hải chạy một mạch lên khi tắm gội, bới tóc lên gọn gàng. Lạc Phi Vân tiến tới chiếc tủ rồi nhẹ nhành mở tung hết ra. Lạc Phi Vân sờ cằm nhìn dãy đồ được treo ngay ngắn trên tủ, cô phân vân không biết chọn cái nào cho hợp đây?Tối hôm nay, là buổi hẹn hò đầu tiên của Lôi Duật và cô vì thế cô phải tỉ mỉ trong việc ăn diện làm sao cho thời khắc hạnh phúc này mãi in ấn trong kí ức của hai người. Cô đưa tay cầm lấy một sấp đồ ra ngoài rồi đưa lên thử từng thời điểm, ở dinh thự Hắc Mộc Vu, Lôi Duật cũng khó khăn chọn đồ giống như cô vậy, so với phụ nữ thì rườm rà hơn nhiều, tuy nhiên anh còn phải nghĩ xem xem nên mặc cái nào mới phù hợp để đi với cô người cứ việc đứng trước gương mà so đi so lại, đến mấy phút sau mới chọn được bộ đồ vừa xuống lầu, con trai mà, chọn tới chọn lui thì cũng là một bộ vest thôi. Anh vừa nhìn đồng hồ vừa nhanh chân bước đi vì sợ sẽ làm trễ giờ của cô. Tân Trạch đứng dưới cửa nhìn thấy anh bước xuống, Tân Trạch liền mở tròn mắt nhìn anh với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa nghi hoặc, Tân Trạch nheo mắt nói"Chà chà! Lão Lôi, anh đi đâu thế, ăn diện ngon phết...hay là cho em theo với!" "Này, hôm nay là ngày quan trọng của tôi, theo gì mà theo? Lão đại giao cậu việc lớn như vậy, cậu muốn chuồn à?""Không có." Tân Trạch lắc đầu, định chơi anh một xíu thôi vậy mà anh lại gắt tới thế, thôi thì Tân Trạch chịu thua vậy."Tôi không nói với cậu nữa, trễ giờ rồi, tôi đi trước đây." Nói xong, Lôi Duật liền chạy ra xe rồi lái đi mất hút. Tân Trạch khẽ xì một tiếng rồi cất bước đi vào trong, ai mà chả biết hôm nay Lôi Duật đi hẹn hò với Lạc tiểu thư. Tân Trạch nhếch môi cười rồi tặc lưỡi, lắc đầu, tình yêu đúng thật phiền phức, sống độc thân đi cho rồi!Tân Trạch trách đời một lát rồi nhìn xuống đồng hồ trên tay, cặp mày đen rậm khẽ nhíu lại"Đến giờ rồi sao?"....Tối lạc bộ bar Tư căn phòng KTV thuộc hạng VIP, Tư Cảnh Nam ngồi trên băng ghế dài cạnh bên Lộ Khiết, xung quanh là cặp đôi của Tiểu Vũ, bác sĩ Minh và một số đồng nghiệp thân thiết Cảnh Nam đột nhiên lên tiếng, rồi đưa ly bia về phía trước"Hôm nay mọi người cứ xem nhau như bạn bè bình thường, không cần phải kính nể gì cả...nào, hôm nay không say không về!"Tất cả mọi người nghe như vậy đều đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi đồng loạt cười hì hì cạn ly với anh"Không say không về!" Sau đó, họ đều uống Khiết nhìn mọi người rồi nâng ly"Lâu rồi mới có cơ hội xung họp như thế này, để không lãng phí, tôi kính mọi người một ly."Tiểu Vũ thấy vậy, cầm ly rượu lên, khách khí nói"Hiếm khi thấy bác sĩ Lộ nhiệt tình như vậy. Nào, bác sĩ Lộ, em kính chị một ly.""Được."Và sau đó là những tiếng "kẻng kẻng" của sự va chạm mặt ly với nhau, vang lên khắp căn phòng. Chất lỏng màu vàng nhạt bên trong chiếc ly bị tác động nên không ngừng chuyển động bồng bềnh, đôi khi còn lượn một ít ra ngoài do động tác mạnh của người uống được vài ly, Tư Cảnh Nam thỏ thẻ vào tai cô"Anh ra ngoài một lát.""Vâng." Lộ Khiết gật đầu rồi nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh Tư Cảnh Nam đã mở lời, nói với mọi người không cần kính nể nhưng ai mà dám làm thật, mỗi người họ, ai nấy cũng gồng cứng người, đôi khi còn nín thở vì sợ, đến khi anh ra ngoài rồi thì họ mới thả lỏng người và thở phào nhẹ Ngân rời vòng tay của bác sĩ Minh rồi nhấc bước đến ngồi gần cô, hai má Hạ Ngân ửng đỏ vì có men trong người"Bác sĩ Lộ, em mến chị đã lâu nhưng hôm nay mới gặp mặt chị. Tài năng của em vẫn còn rất thấp, mong rằng sau này được chị chỉ giáo nhiều hơn.""Được, được." Lộ Khiết gật đầu cười"Bác sĩ Minh tài cán cũng ngang với tôi, sau này cũng phải chỉ dẫn Hạ Ngân trở thành một bac sĩ giỏi đấy!"Bác sĩ Minh không nói gì chỉ nhìn Hạ Ngân rồi cười An Tuyết thì tửu lượng khá kém, mới chỉ có hai ba ly thôi mà đã ngủ gà ngủ gật trong lòng Tiểu Vũ rồi. Được một cái, Tiểu Vũ lại rất yêu chiều bạn gái, cậu ta không bận tâm đến mọi nữa mà chú tâm chăm sóc cho cô bạn gái của mình, khiến cho đám người độc thân ở đó phải ăn một tràn cẩu lương lớn.
Màn đêm buông xuống, thành phố T chìm trong bóng đèn mờ ảo. Tiếng còi của chiếc xe cấp cứu vang lên inh ỏi, làm tăng thêm sự hỗn loạn và náo nhiệt giữa khung cảnh đêm khuya trong thành màn đêm, với đông đúc những chiếc xe qua lại, chiếc xe cấp cứu len lỏi, lao nhanh đến bệnh viện, sau vài phút, chiếc xe đó dừng lại trước cửa đại sảnh của bệnh viện, ngay lập tức các nhân viên y tá từ trong xe hối hả di chuyển chiếc băng ca ra chiếc băng ca là một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi bảy tuổi đang nằm bất động, sắc mặt xanh xao, làn da nhợt nhạt, người khác nhìn vào người phụ nữ này không khỏi lo lắng, hoảng sợ. Những nhân viên y tá này nhanh chóng di chuyển chiếc băng ca đến phòng cấp cứu và đợi bác sĩ đến.........."Bác sĩ Lộ...bác sĩ Lộ..."Lộ Khiết kết thúc ca làm việc sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô chậm rãi đi bộ trên hành lang đang định ra về thì nghe thấy tiếng của Tiểu Vũ gọi mình xối Khiết xoa xoa cổ tay, nghe Tiểu Vũ gọi, cô dừng chân, quay người lại thì bắt gặp ngay khuôn mặt hoảng loạn, lo lắng của cậu, Lộ Khiết nhíu mày nhìn cậu ta rồi nói "Có chuyện gì vậy? Tiểu Vũ."Thấy Tiểu Vũ thở hổn hển, cô cười cười vỗ vai cậu"Chuyện gì mà trông cậu gấp gáp vậy?""Bác sĩ Lộ...có một bệnh nhân mang thai được tám tuần tuổi, bị xuất huyết não hiện giờ đang đợi ở phòng cấp cứu."Lộ Khiết nghe xong Tiểu Vũ nói, cô liền thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, cô vội vã quay người lại nhanh chóng bước tới phòng cấp cứu, vừa đi cô vừa nói"Bị bất tỉnh khi nào?""Cách đây khoảng ba mươi phút."Cô đưa tay lên xem đồng hồ rồi bước chân nhanh hơn......Đến phòng cấp cứu, cô chăm chú quan sát sắc mặt của người phụ nữ, quay người về hướng Tiểu Vũ, cô hỏi"Đã chụp CT chưa?" "Rồi ạ!" Tiểu Vũ gấp rút, gật đầu trả lời."Còn khoa phụ sản đã tới chưa?""Họ đang chuẩn bị tới."Lộ Khiết không hỏi gì nữa, cô nhanh nhẹn lấy chiếc đèn Bocca từ trong túi áo ra và lần lượt soi vào hai mắt của người phụ nữ này, cô nhíu mày vẻ mặt không hài lòng"Tình trạng bây giờ không ổn, cần phải mổ gấp. Tiểu Vũ gọi khoa gây mê, chuẩn bị phòng phẫu thuật.""Vâng." Từ trước tới giờ Tiểu Vũ luôn biết tác phong làm việc của Lộ Khiết, nên ở với cô làm việc gì cũng nhanh nhẹn, kể cả hành động lẫn trong lời ra khỏi phòng cấp cứu và chuẩn bị tới phòng chuẩn bị đồ phẫu thuật, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi đến ba mươi hai tuổi chạy nhanh đến nắm lấy cánh tay của cô, sắc mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng đến xanh xao, anh ta nói với giọng khẩn cầu, van xin"Bác sĩ, bác sĩ...làm ơn hãy cứu vợ tôi, xin cô hãy cứu cô ấy..."Lộ Khiết nhìn vẻ mặt ấy của người chồng, cô hít lấy hơi rồi vỗ nhẹ lên cánh tay của anh ta"Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để mẹ con cô ấy được an toàn, còn bây giờ anh hãy đi làm thủ tục kí cam kết mổ cho cô ấy đi!"Nói xong, Lộ Khiết lập tức đi nhanh đến phòng thay đồ, rồi tới phòng rửa tay, sát khuẩn để vệ sinh sạch sẽ trước khi bắt đầu mổ. Sau khi đã chuẩn bị gọn gàng, xong xuôi tất cả mọi thứ, cô cùng Tiểu Vũ và một số ekip mổ khác tiến vào phòng phẫu thuật để bắt đầu ca Vũ đi theo sau cô, thật sự cậu rất khâm phục cô gái này, Lộ Khiết đã làm việc từ sáng cho tới tối, đã nhận không biết bao ca mổ trong ngày, không ngừng nghỉ làm việc, nếu là người khác thì đã bị kiệt sức cho tới chết rồi. Nhưng cô gái này lại hoàn toàn khác, cơ thể đã nhỏ bé lại làm nhiều việc mà không hề than mệt một chút nào, là bởi vì cô là một người mạnh mẽ và luôn có tình yêu thương người vài phút chuẩn bị cho bệnh nhân về phần da đầu và vị trí rạch mổ. Lộ Khiết bắt tay vào công việc của gian cũng dần dần trôi qua, không khí căng thẳng cũng dần bao phủ lấy toàn bộ căn phòng. Về ca phẫu thuật này quả thật là rất khó, rất nguy hiểm thế nên bác sĩ mổ chính phải vô cùng chăm chút, tỉ mỉ từng hành động cũng như đo lường thời gian trong quá trình thực hiện ca mổ, để không xảy ra sơ xuất gì, vả lại người bệnh nhân này còn đang mang thai cho nên Lộ Khiết phải rất cẩn thận nếu không cả mẹ lẫn con đều sẽ gặp nguy kẹp động mạch bị phình ra khỏi não để không bị vỡ và không gây xuất huyết lần hai trong quá trình làm phẫu thuật, Lộ Khiết nhanh nhẹn từ trí não cho tới hành động, từ từ đưa dụng cụ trên tay tới vị trí động mạch bị phình và nhẹ nhàng lấy nó một hồi, ca phẫu thuật kết thúc với sự thành công viên mãn, động mạch được lấy ra an toàn, ngay cả những mũi khâu Lộ Khiết cũng thực hiện vô cùng tỉ khi kết thúc ca phẫu thuật, người phụ nữ được di chuyển đến khoa phụ sản để kiểm tra tình hình sức khỏe của thai nhi. Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Lộ Khiết chăm chú nhìn bóng lưng người đàn ông lúc nãy đang nắm chặt lòng bàn tay người phụ nữ đó, khuôn mặt anh ta đã đỡ lo lắng hơn vài phần, cô chợt mỉm cười, anh ta quả thật rất chung tình, là một người đàn ông rất tốt, cô gái ấy quả là có phúc. Cô bất giác suy nghĩ về bản thân rằng liệu sau này bản thân mình có thể kiếm được một người đàn ông như vậy không nữa?!Lộ Khiết lắc lắc đầu để không nghĩ nhiều nữa, cô bước đến phòng rửa tay, vệ sinh lại. Tiểu Vũ đứng kế bên với gương mặt tươi tắn, hết mực khen ngợi cô."Bác sĩ Lộ, chị giỏi thật đấy, hôm nay chị lại lập kỷ lục mới nữa rồi, ca này phải nói là rất nguy hiểm và rất khó nhưng chị lại giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, em thật sự khâm phục chị lắm đấy!"Lộ Khiết nhếch cười, đưa tay tắt vòi sen rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch nước trên tay, nhìn Tiểu Vũ từ tốn giải thích"Bệnh nhân là thai phụ, nếu như ca phẫu thuật kéo dài thêm thời gian, thứ nhất động mạch dễ vỡ ảnh hưởng đến người mẹ, thứ hai dù có lấy động mạch ra thành công thì người mẹ cũng bị ảnh hưởng bởi thai nhi...nói tới đây cậu hiểu rồi chứ?"Nghe những lời Lộ Khiết vừa nói, Tiểu Vũ gật đầu lia mỉm cười nhìn Tiểu Vũ rồi rời đi ra ngoài. Tiểu Vũ tắt nước nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, cậu chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu"Chị ấy lúc nào cũng nói lý lẽ, không bao giờ chị ấy tự công nhận năng lực của mình là tốt cả."Vừa nghĩ vừa cười cười, rồi sau đó cậu cũng nhanh chóng lau tay rồi đi ra thể khẳng định rằng, Lộ Khiết là một con người hoàn hảo từ trong ra ngoài. Cô là một bác sĩ đa khoa, chuyên rất nhiều ngành khác nhau nhưng chỉ chọn khoa thần kinh là khoa chính. Sỡ dĩ cô chọn chuyên khoa này là vì lúc trước mẹ cô mất vì lý do vô cớ. Năm ấy cô nhớ kĩ rằng, mẹ cô chỉ bị tai biếng nhẹ do ảnh hưởng bởi trung ương thần kinh, chỉ cần một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi là có thể cứu được mẹ cô, nhưng tại sao mẹ cô mất vì lý do tử vong chứ? Cộng với việc, người mổ chính là là người có tiếng tăm ở bệnh viện. Đây chính là lý do cô thắc mắc bấy lâu nay. Cô bước vào nơi này là để tìm ra toàn bộ sự thật năm đó, phần khác vì cô muốn cứu người bằng chính năng lực của khoa này, mọi người thường gọi cô là "nữ hoàng kim cương", à không phải, là cả cái bệnh viện này mới không chỉ là một vị bác sĩ tài giỏi được mọi người ngưỡng ngộ mà còn là một mỹ nữ biết bao chàng trai theo đuổi, khuôn mặt trắng trẻo kèm theo sắc đẹp trời ban, cộng thêm thân hình quyến rũ, tuy cơ thể nhỏ nhắn, mảnh mai nhưng điện nước đều đầy đủ, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì Khiết là con người có lòng nhiệt huyết cao, yêu nghề, luôn đưa tính mạng người khác lên hàng đầu. Tư thế và hành động của cô luôn khiến mọi người phải khâm phục. Tuy tuổi tác của cô còn nhỏ nhưng kỹ năng đã hơn hẳn các bậc tiền thường nhiều lần lập kĩ luật về thời gian phẫu thuật, từ khi về đây cô chưa từng thất bại lần nào, cô được mọi người tin tưởng và được đề cử lên làm trưởng cô tuy dễ gần nhưng cực kỳ nghiêm khắc, cô trước giờ luôn công tư phân minh, việc nào ra việc nấy, trong giờ làm việc tuyệt nhiên không được sử dụng điện thoại, nói chuyện bàn tán, xôn xao hay là bất cứ lý do nào khác. Cô đã từng nói"Khoa thần kinh là bộ phận trung ương thần kinh điều khiển tất cả hành động của con người, vì vậy mọi người cần phải cẩn thẩn trong từng cử chỉ của mình, đặc biệt phải đưa tính mạng của người khác lên hàng đầu."
CT – Ngày 5-6, thông tin từ Bệnh viện Quốc tế Phương Châu, ca phẫu thuật Phaco đầu tiên thực hiện ở Trung tâm Mắt kỹ thuật cao – Mắt Tinh Anh Phương Châu Cần Thơ thành công tốt đẹp. Đo mắt cho khách hàng tại Trung tâm Mắt kỹ thuật cao – Mắt Tinh Anh Phương Châu. Ảnh Ca mổ được thực hiện bởi BS CKII Nguyễn Quang Vinh, Giám đốc Chuyên môn Hệ thống Trung tâm Mắt Tinh Anh – phẫu thuật viên chính Phaco, 20 năm kinh nghiệm khám chữa bệnh mắt, 17 năm công tác tại Bệnh viện Mắt TP Hồ Chí Minh. Khách hàng là ông HHL, 64 tuổi. Mắt trái ông L mờ từ lâu, không đỏ, không đau, khi nhìn đèn bị loá, thị lực càng ngày càng giảm sút. Khi đến khám, ông được chẩn đoán mắt trái bị đục thủy tinh thể độ 3 có thoái hoá hoàng điểm do tuổi giai đoạn đầu; có chỉ định phẫu thuật đục thủy tinh thể. Quá trình phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, kéo dài khoảng 5 phút. Sau phẫu thuật 1 ngày, anh L đã cảm nhận sự khác biệt rõ rệt về thị lực trước và sau phẫu thuật. Anh L cho biết “Tôi rất hài lòng, ca mổ được thực hiện nhanh chóng, không đau nhức. Bác sĩ tư vấn rất tận tình. Chỉ sau 1 ngày phẫu thuật, mắt tôi nhìn sáng hơn hẳn, nhìn rõ ở xa, nhìn gần thấy tương đối mà ít phải đeo kính đọc sách như trước”. Trung tâm Mắt Kỹ thuật cao – Mắt Tinh Anh Phương Châu là sự kết hợp giữa Trung tâm Mắt Tinh Anh TP Hồ Chí Minh và Bệnh viện Quốc tế Phương Châu. Trung tâm chính thức đi vào hoạt động từ ngày 16-5-2023. Với đội ngũ bác sĩ chuyên gia đầu ngành hơn 20 năm kinh nghiệm khám chữa bệnh mắt tại TP Hồ Chí Minh và trang thiết bị y tế chuyên dụng, hiện đại. Trung tâm có Tổng đài miễn phí 1800 7288, nhấn phím 2 sẵn lòng hỗ trợ khách hàng thông tin cần thiết. Đục thủy tinh thể là một trong những bệnh lý nhãn khoa mà người lớn tuổi gặp phải. Bệnh lý có thể gây ra rất nhiều biến chứng nguy hiểm nếu không được điều trị kịp thời. Việc trì hoãn điều trị sẽ khiến thủy tinh thể đục hóa lỏng và dẫn đến bệnh Glaucoma cườm nước, viêm màng bồ đào, lệch thuỷ tinh thể… gây giảm thị lực nghiêm trọng dẫn đến mù lòa. Hiện đã có phương pháp phẫu thuật Phaco – thay thủy tinh thể nhân tạo giúp điều trị dứt điểm bệnh. Bác sĩ sẽ dùng công nghệ sóng siêu âm để tán nhuyễn thủy tinh thể đục và hút ra ngoài. Sau đó sẽ thay vào một thấu kính nhân tạo, giúp khách hàng khôi phục thị lực. Bác sĩ tư vấn cho khách hàng. Ảnh Ca phẫu thuật Phaco đầu tiên do bác sĩ TP Hồ Chí Minh thực hiện tại Trung tâm Mắt kỹ thuật cao – Mắt Tinh Anh Phương Châu Cần Thơ. Ảnh Tin, ảnh
Sáng hôm sau, Tư Cảnh Nam tỉnh dậy đã không thấy cô đâu, anh xoa nhẹ ấn đường, ngồi dậy đi rửa mặt rồi mới bước xuống thơm từ trong căn phòng bếp lan tỏa ra, loảng thoảng bay vào khứu giác nhạy bén của anh. Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên Khiết nhìn anh, nở một nụ cười ôn nhu"Anh tỉnh rồi sao? Em có chuẩn bị một ít canh giải rượu, anh uống đi cho nóng."Lộ Khiết nói xong thì quay người lại gian bếp và tiếp tục nấu nướng, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng anh khàn khàn cất lên"Người giúp việc đâu hết rồi, sao em lại làm thế này?""Em cho họ nghỉ một buổi rồi, sáng hôm nay em muốn tự tay làm bữa sáng cho anh." Lộ Khiết cong môi cười nhẹ, cô đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống rồi xoay người, đẩy anh đi tới bàn ăn"Anh uống canh này đi, em sẽ mang bữa sáng tới cho anh.""Được rồi." Tư Cảnh Nam cười nhẹ, nhìn Lộ Khiết quay đi rồi cầm chén canh lên uống khi anh đã uống xong canh, Lộ Khiết liền mang vài món điểm tâm đặt lên bàn. Lướt nhìn một lượt, Tư Cảnh Nam chợt cau mày rồi nhìn lên cô"Lộ Khiết.""Hả?" Lộ Khiết tròn mắt nhìn anh."Ăn như vậy làm sao mà no." Tư Cảnh Nam chắp lưỡi no sao? Lộ Khiết nghĩ thầm rồi lại bối rối, rõ ràng trước đây anh không có ăn sáng, nếu có ăn thì chỉ ăn một ít. Nhưng bây giờ, cô làm tận tới ba món thế này mà anh lại bảo là ăn không no. Cau mày suy nghĩ một lát thì mới biết ý định của anh, cô nheo mắt phì cười rồi đánh vào vai anh một cái"Anh lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"Tư Cảnh Nam kéo cô ngồi lên đùi mình, mỉm cười khen ngợi"Em đúng là hiểu ý anh.""Thôi, em không đùa với anh nữa, sáng nay em còn phải đến bệnh viện.""Đến bệnh viện? Sao lại sớm thế?" Tư Cảnh Nam cau mày hỏi."Lúc trước, em từng nộp đơn xin nghỉ việc nên bây giờ muốn trở lại làm thì phải làm lại chu trình, sẽ mất khá nhiều thời gian ấy. Nên làm càng sớm càng tốt." Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi người anh."Hưm...vậy được, nhưng trước khi đi em phải nên có biểu hiện gì đó chứ?"Nghe như vậy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ sau đó cúi xuống hôn lên má của anh một cái."Như vậy vẫn chưa đủ." Tư Cảnh Nam lắc đầu Khiết dở khóc dở cười nhìn anh, đây rĩ ràng là anh đang chọc ghẹo cô mà. Lộ Khiết nhướng mày"Vậy anh nhắm mắt lại đi!"Nghe có vẻ thích thú, anh theo lời cô liền nhắm mắt lại, mỉm cười mong chờ nụ hôn sâu thẳm từ cô. Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, Lộ Khiết đã tận dụng thời cơ, cô nhìn anh cười đắc ý, cầm lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi rón rén đi nhanh ra cảm thấy hơi lâu, Lộ Khiết cô ấy làm gì vậy? Không chờ được nữa, Tư Cảnh Nam liền mở mắt ra thì không thấy cô đâu cả. Không ngờ anh lại bị lừa thế này. Tư Cảnh Nam xoa xoa cằm, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng đi của Lộ Khiết, vẽ trên khuôn mặt điển trai một nụ cười bí ẩn.......Bệnh viện Liên đến khoa ngoại thần kinh, Lộ Khiết gật đầu thay cho lời chào hỏi với mọi người, cô dần dần bước đến phòng chụp X\-Quang, nhìn ai nấy cũng đều ôm đầu, xoa xoa, kêu la đau nhức. Cũng hên là bệnh viện có đội ngũ bác sĩ đến thực tập nên đa phần đảm nhiệm một số ca mổ. Vì vậy, họ mới có thời gian để nghỉ ngơi rồi than trời trách đất thế này đây. Nếu không thì làm sao mà họ có thể làm việc với tinh thần thế này được?"Bác sĩ Lộ.""Bác sĩ Lộ."Mọi người ở trong đó nhìn thấy cô bước vào thì liền cất tiếng chào hỏi. Lộ Khiết cười nhẹ, cô đem chiếc hộp đặt lên bàn rồi rót ra chén đưa cho từng người"Giải rượu đấy, còn nóng, mọi người uống đi!""Woaa, bác sĩ Lộ, chị tốt thật." Tiểu Vũ nhận lấy chén canh, hít lấy hương thơm rồi không ngớt lời khen ngợi."Phiền bác sĩ Lộ thật, lúc nào mọi người uống rượu cũng phải nhờ bác sĩ Lộ chuẩn bị thế này." Bác sĩ Minh cầm lấy chén canh, khách khí nói."Không sao đâu, dù sao làm cái này cũng không tốn thời gian gì mấy." Nói xong, cô nhìn sang hai người con gái đứng cạnh nhau, nhẹ giọng cất tiếng"Hạ Ngân, An Tuyết, hai người cũng uống đi!""Vâng, cảm ơn bác sĩ Lộ."Trạch Tịnh Thần từ ngoài mở cửa bước vào, anh đi tới gần cô rồi đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng"Bác sĩ Lộ, đây là hồ sơ của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc điền đủ thông tin rồi nộp lên là được.""À, cảm ơn anh rất nhiều.""Không cần đâu, giúp được cô là tôi vui rồi." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm âm thầm nhìn cô. Lộ Khiết chớp chớp mắt vài cái rồi né đi ánh mắt ấy của anh, sau đó cô cười cười, ngập ngừng nói"Vậy, anh ở đây với mọi người đi, tôi đi trước."Trạch Tịnh Thần gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô mà lòng nặng trĩu, anh không mong điều gì chỉ mong cô hạnh phúc là đủ rồi. Chuyện tình cảm ấy mà, phức tạp lắm. Nó phải bắt nguồn từ hai phía, anh thì chỉ đơn phương thôi nhưng anh không hối hận, được gặp cô và làm việc chung với cô cũng là một hạnh phúc lớn đối với anh rồi. Cô là một người tốt, cô xứng đáng có được một cuộc sống như vậy. Anh thì không sánh được với Tư Cảnh Nam nên phải lùi một bước nhường việc bảo vệ cô cho Tư Cảnh Nam, mặc dù trong lòng anh lúc nào cũng nuối tiếc. Trạch Tịnh Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt điển trai bỗng điểm vài tia buồn bã, anh cố giấu đi cảm xúc của mình rồi quay sang làm việc với mọi khi điền đủ thông tin, Lộ Khiết nộp nó lên văn phòng và được viện trưởng phê duyệt ngay, ông ta ngồi trước bàn trà trong phòng làm việc của mình, nhìn cô đang ngồi đối diện, cất giọng cười khách khí nói"Bác sĩ Lộ, thật vui vì cô đã trở lại, bây giờ cô có thể vào làm luôn rồi, vị trí của cô tôi vẫn giữ nguyên nên cô không phải lo.""Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, không phải hiện giờ bác sĩ Trạch vẫn đảm nhiệm rất tốt sao?""Thật ra, bác sĩ Trạch đã đề nghị chuyện này.""Tại sao vậy?" Lộ Khiết khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu hỏi viện trưởng."Là chuyện bác sĩ Trạch sắp trở về Ý rồi nên không thể làm trưởng khoa được nữa."Lộ Khiết vốn không nhiều chuyện nên khi viện trưởng nói như vậy cô chỉ gật đầu rồi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng rời đi. Chuyện Trạch Tịnh Thần đột ngột sang Ý như vậy, nếu có thời gian thì cô cũng tâm sự với anh....Hàn căn phòng làm việc, Hàn Dương Phong ngồi trên ghế sofa đối diện là cha nuôi của mặt Lão Lâm lúc nào cũng tỏ ra đáng sợ và nguy hiểm cực độ, cộng thêm vết sẹo dài trên mặt ông ta càng làm nổi bật hơn sự hung tợn của ông ta. Đôi tay thô ráp của ông ta đặt lên chiếc gậy mà ông ta vẫn thường dùng để nâng đỡ từng bước đi của ông ta, cây gậy được làm bằng loại gỗ thượng hạnh, phần nắm được điêu khắc thành hình dạng của cái đầu lâu, trông rất nổi bật. Ánh mắt ông ta độc đoán và háo hức nhìn Hàn Dương Phong."Con còn định kéo dài đến bao giờ nữa?"Trước giờ, Hàn Dương Phong hành động rất kín đáo, thường thì chỉ nhếch một nụ cười vừa thâm sâu vừa bí ẩn, chứa đựng không biết bao nhiêu thủ đoạn khó lường trước được. Điểm này của anh rất giống với Tư Cảnh Nam. Và bây giờ cũng vậy, anh nhếch cười nhìn Lão Lâm"Con đã có kế hoạch của mình rồi, trong khoảng thời gian sau, cha cứ yên tâm mà chờ tin vui, con sẽ khiến cho hắn, thân bại danh liệt, khiến cho kẻ đã sát hại gia đình của con phải chết không toàn thây." Hàn Dương Phong xiết chặt tay, từng lời nói một tựa như con dao sắc bén đâm toạc vào hư không khiến Lão Lâm đôi chút rùng mình lo sợ."Được, ta sẽ chờ con. Nhưng con nên nhớ, việc càng xong nhanh thì càng tốt, con cũng biết sau khi trả thù cho gia đình con xong thì nên làm gì tiếp theo rồi chứ?""Con hiểu rồi, thưa cha."Khóe môi thâm hiểm của Lâm Khương khẽ nhếch lên, trong đầu ẩn chứa suy nghĩ"Mọi chuyện rồi sẽ càng thêm rắc rối. Tư Vũ mày thấy không, hai đứa con của mày đang tàn sát lẫn nhau, có trách cũng là trách bản thân mày đã cướp mất tất cả của tao."Một tên vệ sĩ mặc âu phục đen lịch sự gõ cửa xin vào. Lão Lâm nghe thấy liền cao giọng"Vào đi!"Cánh cửa mở ra, tên vệ sĩ bước tới, cúi đầu chào một cách cung kính"Hàn thiếu, lão gia.""Có việc gì?" Lão Lâm nghiêm mặt, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ rồi nói."Có một bưu kiện gửi tới cho ông." Têm vệ sĩ cầm một phong bì màu vàng đưa ra trước mặt Lão tấm bưu kiện trên tay tên vệ sĩ, Lão Lâm nhíu mày chặt hơn, ông ta thắc mắc liền cầm lấy rồi nhìn đến tên người gửi, ông ta tròn mắt rồi nhanh chóng gập nó lại giống như sợ sẽ bị người khác nhìn thấy. Lão Lâm ra hiệu cho tên vệ sĩ ra ngoài, một mực không muốn mở ra xem vì khi đã biết người gửi tới la ai. Ông ta nhìn Hàn Dương Phong, nhướng mày gật đầu"Được rồi, con đi làm việc của con đi.""Vâng." Hàn Dương Phong nói xong thì đứng dậy rời ra ngoài. Nhẹ khép cửa lại, Hàn Dương Phong hé mắt nhìn vào khe cửa thì thấy Lâm Khương đang mở chiếc phong bì ấy ra, anh vốn không quan tâm gì nhiều nên đã đóng cửa lại rồi rời vào thư phòng làm việc của mình, Hàn Dương Phong châm lửa lên đầu thuốc rồi hít lấy một hơi, ánh mắt nhìn lên bức tranh tứ bình được trang bị trên tường. Khói thuốc được phả ra, bay nghi ngút lên không trung, khói thuốc dày đặc che đi lấy một phần suy tư trên nét mặt trời ban phòng đột ngột bị ai đấy mở ra, Hàn Dương Phong vẫn đứng yên không động tĩnh gì, đến khi người ấy cất tiếng nói thì ánh mắt anh mới đảo động."Hàn thiếu." Phi Dạ cất tiếng nói."Kế hoạch chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Dương Phong lãnh đạm nói."Đều ổn thỏa cả rồi, hai tiếng tới sẽ có cuộc gặp mặt với chị Tứ Quý bên Trịnh gia, chị ta nói muốn nhờ Hàn thiếu vài chuyện." Phi Dạ nhìn bóng lưng cao ráo của Hàn Dương Phong đều giọng cất tiếng."Được rồi, nói với chị ta, tôi sẽ tới đúng giờ.""Vâng." Phi Dạ nói xong thì cúi đầu chào rồi rời đi.....Trong căn phòng, Lão Lâm từ từ mở tấm thư ra, lướt mắt đọc kỹ lưỡng từng dòng chữ trên đó, chợt sắc mặt ông ta thay đổi từ bình thường trở nên kinh ngạc rồi tới sợ hãi. Ông ta tức giận, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn rồi ném lên không trung, như thế vẫn không hả giận được, ông ta thẳng tay dùng cây gậy của mình hất hết những thứ trên bàn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên sàn đá hoa Lâm tức đến đỏ mặt, hít thở không thông, trống ngực đập phập phồng, trong đầu ông ta bây giờ là một mớ hỗn tạp, không cách nào phân tách ra được, đôi tay ông ta run run cầm lấy cây gậy, khóe môi mấp máy phát ra những câu nói ngắt quãng"Hắn ta nhất định phải làm vậy sao?"Rốt cuộc người đó là ai và đã viết những gì mà lại khiến Lão Lâm lo sợ như vậy? Dường như hắn ta có thế lực rất lớn, còn Lão Lâm thì phụ thuộc vào hắn rất nhiều. Không biết giải thích thế nào nhưng khẳng định được một điều hắn ta không phải dạng vừa.
Tác giả Jini NgọcThể loại Ngôn Tình, Truyện NgượcGiới thiệuTình yêu làm gì có thể nào trường tồn, thế nào cũng sẽ kết thúc mà Doanh Thần cho rằng tình cảm vốn không vững và cực kì mông lung, nhưng sau khi gặp cô gái ấy, anh lại thay cảm thấy tình yêu vẫn rất đẹp và anh tin rằng tình cảm có thể thật sự dài lâu nếu cả hai cùng cố đến một ngày...Cô khiến anh đau thấu tim...Một nhát dao..Mọi thứ chấm cả kết thúc tại đây."Là anh đã phản bội tôi trước!"Cô - một cô gái mạnh mẽ, tàn nhẫn...Cô chính thức công bố trước mặt mọi người, tặng anh một nhát dao, mà khiến cả đời này anh cũng không bao giờ - một con người tàn khốc, ác độc, cay nghiệt, ngông cuồng...rộng lớn như vũ trụ, trấn áp cả hành tinh này. Yêu đối với anh là gì? Chỉ có hận, chỉ có đau khổ!Đối với Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong, Bạch Doanh Thần hoàn toàn khác, nếu hai người họ bề ngoài lẫn thâm tâm đều tàn nhẫn như nhau thì với Bạch Doanh Thần, anh luôn vui vẻ, tươi cười trong mọi tình huống, nhưng cái nụ cười ấy vui vẻ bao nhiêu thì bên trong thâm độc và tàn nhẫn bấy nhiêu."Đường Hân, Bạch Doanh Thần trước kia đã chết dưới nhát dao của cô rồi, bây giờ người đứng trước mặt cô đây là một Bạch Doanh Thần hoàn toàn khác, vốn không quen biết cô."
vợ là bác sĩ phu nhân