Chương 1: Đồ Xấu xa. Cẩm Thành cuối tháng tám, trong không khí vẫn còn mang theo chút nóng nực, hai bên đường hoa dại đã nở ra rực rỡ, tiếng ve kêu râm ran còn chưa dứt. Đào Nhiễm ngậm trong miệng một chiếc kẹo que, nhìn cảnh vật lướt nhanh qua cửa kính, mặt buồn rầu. Mình ở quê chồng không người thân, không bạn bè, không ai bên cạnh để chia sẻ, tin tưởng. Thứ Năm, 20/10/2022, 06:17 (GMT+7) Thậm chí thằng em đồng nghiệp rủ đi tâm sự chuyện bồ bịch của nó anh ta cũng xem như rất quan trọng hơn là chuyện vợ đau ốm. Vậy mà mỗi Cùng đọc truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! của tác giả Đằng La Vi Chi tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Hán Việt: Tài bất tín nhĩ ám luyến ngã ni Editor: Winnie - -----Đào Nhiễm không hiểu sao lại không có thiện cảm với cậu bé mà Cao gia đã Vì con tim anh yêu em nên sẽ không cần phải hứa đâu em. Và anh luôn tin đôi ta khi xa nhau vẫn nhớ nhau. Phút giây vui buồn nào được bấy lâu vẫn luôn nguyện cầu Trọn đời có nhau và tình yêu em trao anh sẽ thắp sáng cho niềm tin. Vì con tim anh yêu em nên sẽ không cần phải hứa Để quên đi câu ái ân xưa. Mà sao em không thể quên anh. Quên đi anh mắt xưa của anh. Em luôn mong anh gần bên em. Cho em ôm anh trọn vòng tay. Cho em thương yêu. Và mong nhớ suốt đời em. Vì biết xa anh lòng này nhớ. Vì biết yêu anh là sầu đắng. Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! Thông tin truyện. Mặc dù cậu ấy an tĩnh, trầm mặc, lại có chí cầu tiến, nhưng cô không tin. Mỗi ngày cô suy nghĩ muốn bóp chết cậu ta cho xong chuyện Bởi vì cô cho rằng, nếu về sau cậu ta phất lên, Đào gia xong đời chắc luôn. Yêu anh ngàn thu không đổi. 5. Tắm cùng em để thấy. Hai ta chung thủy. 6. Tính cả rồi. Gặp anh rối cả tình. 7. Chẳng ai biết được chữ ngờ. Thích anh đến mấy vẫn chờ anh cua. 8. Là người tỉnh táo, tôi không mê tín. Tôi mê anh. 9. Xinh gái em không dám đọ. Yêu anh em chấp Phic9. Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 » Không tin anh yêu thầm em đâu Tác giả Đằng La Vi Chi Editor Buikhanhlinh Thể loại Ngôn tình, Thanh xuân vườn trường, Hiện đại Link góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Anny Lịch đăng truyện 1-2 chương / tuần Văn án Cao trung năm nhất, Đào gia nhận nuôi một tiểu tử nghèo đến từ nông thôn. An tĩnh trầm mặc, thành tích tốt. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu không phải dạng tốt đẹp gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều suy nghĩ cách phải hành chết cậu, người này vừa nhìn liền biết là kẻ xấu xa, nếu về sau phát đạt khẳng định Đào gia sẽ xong đời nha. Nhưng mà cô không biết, tiểu trứng thối mà cô chán ghét lại yêu thầm cô ~~~ Ngụy thiếu cảm thấy, loại người xấu xa như cậu hẳn là vô tâm lạnh lùng. Khó mà chịu đựng được một người làm trời làm đất, còn cảm thấy cô đáng yêu. Đem tình cảm trao cho cô, lại bị cô vứt bỏ. Dù sao cũng phải để cô trả giá. Mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông, lặn xuống ở phía tây. Từ ngày gặp được em, anh không còn khả năng yêu người khác. * * * Tanie Ta sẽ cố gắng lấp hố này Chỉnh sửa cuối 4 Tháng chín 2021 Chương 1 Đồ xấu xa Cuối tháng 8 ở Cẩm Thành, không khí vẫn còn oi bức, hoa ở ven hai bên đường nở rực rỡ, tiếng ve kêu vang không ngừng. Đào Nhiễm trong miệng ngậm que kem, nhìn ngắm cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ đảo mắt liền biến mất, biểu tình có chút phát sầu. Kiều Tĩnh Diệu vỗ bả vai cô, vui sướng khi người gặp họa nói "Đừng hoảng sợ, chết tử tế không bằng lại tồn tại, ra tới hỗn dù sao cũng phải còn." edit Chỗ này tui không hiểu lắm xin lỗi nha Đào Nhiễm không để ý tới cô, đem que kem cắn một miếng. Tài xế phía trước liếc mắt qua kính chiếu hậu, hai cô gái vai đeo cặp sách, cô gái vừa mới nói chuyện tóc dài thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, lại có một đôi mắt phượng, mặt mày đều là tình. Cô gái còn lại.. Hắn nhịn không được lại nhìn thoáng qua. Cô cắt tóc ngắn đến vai, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn, kiều kiều nộn nộn, không có một chút mồ hôi. Trong thời tiết tám tháng này, phảng phất liếc nhìn cô một cái đều cảm thấy mát mẻ. Xe đi thêm một đoạn, tới chỗ rẽ, Kiều Tĩnh Diệu mở miệng "Bác tài, ở chỗ này dừng lại." Đào Nhiễm cuối cùng có phản ứng ".. Đừng dừng đừng dừng, tiếp tục đi." Cô quay đầu liền véo Kiều Tĩnh Diệu, "Đã nói cùng tớ về nhà gặp mẹ, dám chạy liền bóp chết cậu." Kiều Tĩnh Diệu nhịn không được cười "Tiểu Đào Đào thật hung dữ nha, cậu dữ như vậy còn sợ mẹ cậu?" Đào Nhiễm che cặp sách, biểu tình sầu bi, có thể nói là rất sợ. Cô ở lớp học xếp thứ hai đếm ngược từ dưới lên, bình quân mỗi lớp có 30 học sinh. Người xếp cuối cùng kia là bởi vì viêm ruột thừa cấp tính không làm bài kiểm tra, mỗi lần nghĩ đến Đào Nhiễm lại muốn chạy. Cùng Kiều Tĩnh Diệu chạy đến băng thành đi tránh nóng. Thoắt cái đã sắp khai giảng, cô không thể không về nhà. Tưởng tượng đến giọng điệu lạnh buốt của mẹ cô cùng "Gậy gia pháp" kia cô liền run bần bật. Hy vọng Kiều Tĩnh Diệu ở lại, bà có thể buông tha cô, thời điểm mắng cô cũng ôn hòa hơn một chút. Kiều Tĩnh Diệu sờ đầu cô "Tóc dài của cậu đẹp như vậy cắt đi thật đáng tiếc." Đào Nhiễm nói "Thất tình đều cắt tóc." "Ha ha ha thất tình cái rắm, yêu cũng chưa yêu. Tiểu ca ca Giang Diệp đến tay người ta cậu cũng chưa nắm được, càng đừng nói là yêu đương" Kiều Tĩnh Diệu nói xong lại liếc mắt đánh giá Đào Nhiễm một cái "Lớn lên xinh đẹp như vậy, cần gì phải phát sầu chứ. Cũng là Giang Diệp không có mắt, về sau hắn không hối hận tớ thua." Đào Nhiễm cuối cùng cười. Đôi mắt cong thành hình trăng non nhi, đặc biệt xinh đẹp. Xe đi lên trên núi, dưới chân núi là nhà dân, trên núi lại có mấy biệt thự nhỏ. Nhà Đào Nhiễm rất có tiền, không phải cái loại quý tộc truyền lại cho con cháu, mà là nhà giàu mới nổi. Trước lúc 6 tuổi, Đào Nhiễm vẫn là đi theo một đám trẻ con nghèo cùng nhau chơi bùn. 6 tuổi về sau, ba Đào đi làm ăn xa, Đào gia phất lên rất nhanh, Đào Nhiễm liền thành thiên kim tiểu thư. Kiều Tĩnh Diệu đột nhiên chọc chọc cánh tay Đào Nhiễm "Đào Đào, xem bên kia, kia không phải nhà cậu sao?" Gia đình Đào Nhiễm ở dưới chân núi có một căn nhà. Đào Nhiễm nhìn qua, trên ban công tầng hai treo vài kiện quần áo nam. Áo sơmi màu trắng, gió thổi bay tới bay lui, giống như có vài phần cảm giác diễu võ dương oai. Cô nheo mắt to cẩn thận nhìn, vài món quần áo thực quen mắt.. Kiều Tĩnh Diệu bừng tỉnh "Ý, đó là đồng phục của chúng ta." Đào Nhiễm mở to hai mắt, đồng phục? Xe đã đi xa, cô nghĩ ngợi một hồi, thật đúng là đồng phục Cao trung Cẩm Thành. Tại sao trong nhà lại có đồng phục nam sinh? Không có thời gian cho các cô nghĩ kỹ, cũng đã tới Đào gia. Đào Nhiễm đưa tiền xuống xe, nhìn căn biệt thự chân liền mềm. "Mới vừa về, không cần sợ." "Không sợ!" Mẹ Đào thong thả ung dung xuống lầu, nhìn hai cô gái trong phòng khách, Đào Nhiễm kêu một tiếng "Mẹ", Trình Tú Quyên trên tay cầm chổi lông gà liền đi xuống tiếp đón. Đào Nhiễm phản ứng mau, cọ một chút liền đứng dậy, chạy trong phòng khách kêu to "Mẹ, người nghe con giải thích!" "Đau! Mẹ có thể đánh nhẹ một chút không!" "A a a mẹ ơi!" Đào Nhiễm chạy lung tung trong phòng khách, Trình Tú Quyên liền đuổi theo phía sau cô. Kiều Tĩnh Diệu "..." Cô ngồi ở chỗ đó không có bất cứ ảnh hưởng nào. Chờ cô phản ứng lại, Đào Nhiễm đã bị đánh xong rồi, thút tha thút thít ngồi bên cạnh cô, nước mắt lưng tròng "Kiều Tĩnh Diệu, tớ cần cậu làm gì." Tuy rằng đáng thương, nhưng Kiều Tĩnh Diệu thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cái này cũng chưa tính xong. Trình Tú Quyên trừng đôi mắt "Đào Nhiễm Nhiễm, lá gan lớn lắm, có bản lĩnh đi cũng đừng trở lại. Con cũng thật lợi hại, kiếm tra đứng thứ 2 từ dưới lên. Còn biết đau, nếu con có da mặt dày như vậy, đến viên đạn xuyên không lại mới đúng." Đào Nhiễm không dám phản bác, sợ muốn chết, đầu rũ thấp xuống ngoan ngoãn nghe, giống chim cút nhỏ đáng thương vô cùng. Kiều Tĩnh Diệu rất nhiều lần muốn giúp Đào Nhiễm nói mấy câu, vừa nhớ tới bộ dáng tức giận của Trình Tú Quyên, lại yên lặng nuốt trở vào. Trình Tú Quyên trong xương cốt là người phụ nữ bình thường dạy dỗ con cái, giọng nới to lớn vang dội, còn đặc biệt coi trọng thành tích con cái. Bà mắng xong Đào Nhiễm, mới khách khách khí khí hỏi thăm Kiều Tĩnh Diệu. Thời điểm ăn cơm chiều, Đào Nhiễm thuận miệng vừa hỏi "Ba đâu rồi mẹ?" Trình Tú Quyên nói "Đã chết." ".. Ồ." Chỉnh sửa cuối 5 Tháng tám 2021 Chương 2 Ba Đào Nhiễm thường xuyên không ở nhà, cùng Trình Tú Quyên tình cảm liền tự nhiên chưa nói tới tốt hay không. Nhưng ông rất chiều con gái, Đào Nhiễm nghỉ hè chạy ra ngoài chơi cũng là ông chu cấp, cho nên Trình Tú Quyên mới thành như vậy. Chồng không về nhà, con gái không biết cố gắng. Bà tức giận đến nỗi miếng cơm thiếu chút nữa nghẹn trong cổ họng, nghĩ đến mấy ngày hôm trước có một sự kiện mới miễn cưỡng đem cơm nuốt xuống. "Đào Nhiễm." "Vâng?" "Mấy ngày hôm trước ba con từ hương trấn đưa về một cậu con trai, cùng con không sai biệt lắm, nghe nói là giỏi nhất huyện bọn họ. Thành tích đặc biệt tốt, 150 điểm. Người cũng lớn lên tử tế, tuấn tú ưa nhìn, còn hiểu lễ phép." Tháng tám nóng bức, không biết có phải do nhiệt độ điều hòa thấp hay không, Đào Nhiễm cảm nhận được một trận lạnh lẽo. Trình Tú Quyên nói "Mẹ đã cân nhắc, cậu ấy tới vừa vặn, lão sư dạy con không được, nói không chừng bạn cùng lứa tuổi dạy liền thông suốt." Đào Nhiễm thiếu chút nữa không nhịn được nói, Khổng lão phu tử dạy con cũng không học. Cô đem lời nói nghẹn trở về, đột nhiên nghĩ đến áo sơmi trắng treo ở ban công kia. "Ba như thế nào lại đón cậu ta tới? Nhà cậu ta có thể đồng ý sao?" Trình Tú Quyên thở dài "Đứa trẻ kia rất đáng thương, cậu ấy mồ côi, thời điểm tháng 7, mẹ sinh bệnh qua đời, nhà liền chỉ còn một mình. Nghe nói con trai bạn học của ba con liền đón trở về." Nghe tới thực thảm. Khí lạnh dày đặc dọc theo cẳng chân mảnh khảnh hướng lên trên, Đào Nhiễm chẳng những không nghe ra trong đó đáng thương, còn cảm thấy hoài nghi. "Người xa lạ ba mẹ cũng đón về nhà ở?" "Đào Nhiễm Nhiễm! Con hiện tại một chút lương thiện cũng không có đúng không!" "..." "Huống chi đứa trẻ kia hiểu chuyện, sợ quấy rầy đến chúng ta, chủ động dọn sang căn nhà cũ. Con không cần lấy lòng dạ hẹp hòi suy đoán người ta, ta cho con biết, đi theo người ta học cho tốt, nếu lần sau kiểm tra còn đứng áp chót, ta sẽ lột một tầng da của con." Đào Nhiễm bị tức chết rồi. Nhiều điểm đáng ngờ như vậy, mẹ cô đầu óc cũng quá đơn giản rồi. Cậu ta thảm như vậy, như thế nào trước kia ba không có nói qua? Đột nhiên mẹ vừa mới mất đã được nhà cô, còn có thể ôn hòa hào phóng mà cư xử với Trình Tú Quyên để lại ấn tượng tốt cho bà. Một đứa con trai lớn lên ở huyện nhỏ, nơi chốn cử chỉ khéo léo tự nhiên hào phóng, khiến mẹ cô vừa lòng như vậy. Đào Nhiễm cảm thấy cậu ta dọn ngoài ở, chẳng lẽ không phải bởi vì đi ra ngoài tự do không ai quản sao? Càng nghĩ càng có khả năng. Chỉ sợ còn phải gặp mặt, Đào Nhiễm đối với cái gọi là "Con nhà người ta" này không nửa điểm ấn tượng tốt. Cô rầm rì phản bác "Do mẹ nghĩ quá đơn giản thôi, con như thế nào cũng không cảm thấy cậu ta giống người tốt." "Con thì tốt đẹp lắm! Nói thêm một câu nữa ăn xong rồi đi rửa chén." Đào Nhiễm chớp mắt liền an tĩnh như gà. Ăn xong dì Trương thu dọn bát đĩa, hỏi Đào Nhiễm "Đào Đào ở băng thành chơi vui không, nhìn cái khuôn mặt nhỏ đều gầy mất một vòng rồi." "Rất vui ạ, nơi đó siêu cấp mát mẻ." Trình Tú Quyên trở về phòng một chuyến lại xuống lầu, đem xấp tiền trên tay đưa cho Đào Nhiễm "Các con tháng 9 liền phải khai giảng, đứa bé kia rất tốt, còn đáp ứng bớt thời gian kèm con học, con liền thừa dịp mấy ngày nay mua ít đồ cho cậu ấy biết không? Quần áo giày linh tinh, người ta mới chuyển trường lại đây, xem chừng cũng không có thói quen gì đặc biệt. Cậu ấy không ai chiếu cố, chúng ta liền đối tốt một chút." Đào Nhiễm tiếp nhận tiền, xem như đồng ý. Trình Tú Quyên liếc mắt nhìn cô một cái "Tóc con thật xấu." "..." ~~~ Rửa mặt xong Kiều Tĩnh Diệu nằm ở trên giường lớn của Đào Nhiễm cảm thán "Mẹ cậu thật tốt a." "Tặng cho cậu." "Tớ sợ đau." Kiều Tĩnh Diệu cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được Trình Tú Quyên đối với cô lãnh đạm. Cô cũng không để bụng, thành tích bản thân rất kém cỏi, so Đào Nhiễm tốt hơn một chút, nhưng ở trường học cũng không tính là học sinh tốt gì, ba mẹ khẳng định không thích con gái mình kết giao bạn bè như vậy. Kiều Tĩnh Diệu hỏi Đào Nhiễm "Nam sinh kia, ngày mai cậu đi gặp sao? Mua cho hắn đồ gì?" Cô nói, làm Đào Nhiễm đem gấu bông trên mặt đất đưa qua ôm một cái. Đào Nhiễm cong hạ thân ôm gấu bông "Chờ mấy ngày đi, tớ cảm thấy cậu ta.." Chính là cảm thấy "Con nhà người ta" là cái đồ xấu xa. Cô đem lời nói ở trong cổ họng, đôi mắt nhìn trên sàn nhà ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ. Một cái bật lửa màu đen. Phổi của ba cô không tốt, thế nên không phải là của ông. Cô nheo nheo mắt, nhặt cái bật lửa màu đen lên, lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay. Cái đồ vậy ngoài ý muốn này khiến cô chắc chắn hai việc Thứ nhất, cậu ta đã tới phòng cô. Thứ hai, cậu ta tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Chỉnh sửa cuối 5 Tháng tám 2021 Chương 3. Đồ kiêu ngạo Mấy ngày nghỉ đông và nghỉ hè cuối cùng, luôn là đến phi thường nhanh. Đào Nhiễm cảm giác vừa trở về mấy ngày, lật lịch, ngày mai chính là khai giảng. Kiều Tĩnh Diệu thu dọn đồ đạc của chính mình, một mặt hỏi cô "Cậu thật sự không đi gặp nam sinh kia, tớ cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi, cũng không thể khẳng định bật lửa kia là của cậu ta đúng không? Huống chi dì Trương còn nói, không ai tới phòng cậu, đồ đạc trong phòng không mất. Nam sinh kia lại không quen biết cậu, sao lại vào phòng của cậu chứ? Có thể là dì Trương hoặc là người khác làm rớt nha." Đào Nhiễm khẽ hừ nhẹ một tiếng. Cô liền biết không ai tin, Kiều Tĩnh Diệu không tin, càng đừng nói người mẹ Trình Tú Quyên kia của cô. Việc này cô cùng Kiều Tĩnh Diệu đã nói qua, nhưng Kiều Tĩnh Diệu khuyên cô đừng nghi thần nghi quỷ, làm như phim điệp viên vậy. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đâu ra tâm tư như vậy, làm cô tưởng tượng. Đào Nhiễm cọ tới cọ lui vài lần, cũng không cùng Kiều Tĩnh Diệu đi xem "Tân gia giáo". Cô một sờ trong túi tiền, thấy dày một xấp. Trình Tú Quyên cũng cho thật là nhiều, hy vọng cậu ta cứu vớt Đào Nhiễm. Nhưng Đào Nhiễm không nghĩ bị người ta coi là ngốc còn hướng người ta đưa tiền, tiền này có thể mua kem ăn cả một học kỳ, cô mới không cần phải đi mua đồ cho người xấu. Hai tiểu cô nương ở nhà bốn năm ngày đều xem phim thần tượng, nữ chính cùng nam chính trình diễn sinh ly tử biệt. Xem phim thần tượng ê ê a a mà kêu to, trước TV hai cô gái vừa xem vừa khóc, đôi mắt sưng như trái hạch đào. Trình Tú Quyên đi ngang qua rất nhiều lần, đều chỉ có thể trợn trắng mắt. E ngại Kiều Tĩnh Diệu ở đây, bà cũng không mắng Đào Nhiễm, dứt khoát đi ra ngoài đánh bài, mắt không thấy tâm không phiền. Hôm nay Kiều Tĩnh Diệu cần phải về nhà, Đào Nhiễm đưa cô đến cửa nhà. Giữa trưa nắng chói chang, Đào Nhiễm đứng ngoài một lát liền cảm thấy nóng đến không chịu được. Cũng may Kiều Tĩnh Diệu nhanh chóng lên xe đi rồi, Đào Nhiễm phất tay với cô. Kiều Tĩnh Diệu cười nói "Mau trở về đi thôi, mắt trời chói chang như vậy cậu sẽ đau mắt." Kiều Tĩnh Diệu vừa đi, Đào Nhiễm đi vào thấy Trình Tú Quyên ngồi trên sô pha chờ cô. Cô theo bản năng đóng cửa liền chạy lên phòng. Trình Tú Quyên từ phía sau xách cổ áo cô "Nha nha, Đào Nhiễm Nhiễm, mấy ngày hôm trước đánh con không đau đúng không?" "Mẹ, người buông tay, đauuuu." Cô không biết cố gắng, bộ dạng kiều khí làm Trình Tú Quyên nghiêng nghiêng đôi mắt "Giỏi, bạn con đi rồi, chúng ta liền tới tính sổ. Không phải ta muốn can thiệp việc kết giao bạn bè của con, chính con nghĩ một chút, nó theo con trở về, mấy ngày nay hai đứa đều làm cái gì?" Đào Nhiễm "..." Xem phim truyền hình, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm. "Cho nên ta nói, kết giao bạn bè con cũng nên kết giao tốt một chút. Nếu là bạn học Ngụy ở chỗ này, khẳng định có thể kéo con tranh thủ luyện một ít đề. Con thật là không có đầu óc Đào Nhiễm Nhiễm, lớn như vậy rồi còn muốn làm ta tức chết nha?" Đào Nhiễm vừa nghe Trình Tú Quyên nhắc đến nam sinh kia liền không nhịn được mà phản bác. Cô nói "Bạn của con thì làm sao? Ít nhất Tĩnh Diệu người ta là người tử tế tốt bụng, trời mới biết bạn học Ngụy kia là cái gì.. Úc úc, mẹ người đừng véo lỗ tai con." Trình Tú Quyên buông tay, vừa thấy, quả nhiên vánh tai trắng nõn hiện lên một mảnh hồng, nhìn quá thảm. Thật đúng là nơi không chạm vào được. Trình Tú Quyên trừng mắt "Cho con đi mua đồ cho người ta, mua chưa?" Đào Nhiễm không hé răng. "Hôm nay phải đi, không đi, học kỳ này không có tiền tiêu vặt, con nhanh giấu lại chút tiền ấy đi." Đào Nhiễm hít một hơi. Một học kỳ tiền tiêu vặt xem như một số tiền khổng lồ. Trình Tú Quyên không đem cô dưỡng như con nhà hào môn, ba Đào cho cô tiền đều đã có kế hoạch. Đào Nhiễm nghĩ đến còn phải bộ truyện tranh yêu thích, cô lập tức thỏa hiệp "Con đi con đi." Đồng ý đi, nhưng vẫn kéo dài tới rồi hoàng hôn mới ra cửa. Trình Tú Quyên thấy bộ dáng không tình nguyện của con gái, cũng không để lái xe đưa cô đi, làm cô phải tự đi xuống dưới chân núi. Giữa hè hai bên con đường, ngẫu nhiên còn có mấy con bướm màu trắng, bay lượn phập phập phồng phồng. Mặt trời không có hoàn toàn lặn xuống, ở chân trời ánh lên ráng màu thật đẹp. Mùa hè năm nay đặc biệt nóng, Đào Nhiễm thở hổn hển, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, chuyên chọn những nơi có bóng mát của cây đại thụ để đi. Tuy là như vậy, cô đi hơn hai mươi phút mới đến dưới chân núi, vẫn là nóng đến chịu không nổi. Cô chạy đến siêu thị nhỏ mua kem, cắn mấy miếng, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại. Đầu năm nay không phải nơi nào cũng có điều hòa hiện đại, trừ bỏ biệt thự trên núi của mấy người có tiền, dưới chân núi đường phố nhà dân kinh tế đều giống người bình thường. Trước cửa siêu thị nhỏ ông chủ ngồi phe phẩy quạt hương bồ, trong siêu thị không có điều hòa, Đào Nhiễm đứng một lát cảm thấy chịu không nổi, liền cũng đi ra bên ngoài đứng. Cô ăn xong kem môi hồng nhuận, lớn lên lại ngoan ngoãn xinh đẹp. Ông chủ liền dọn ghế cho cô ngồi, cô vội xua xua tay, nói chính mình còn có việc phải làm. Chậm rì rì đi đến cửa căn nhà, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Lầu hai đồng phục đã thu, nhưng thật ra áo sơmi màu trắng vẫn còn ở đó. Cô nhìn không ra có phải hay không lần trước đều là những cái đó, hay là cậu ta đã giặt thêm một lần. Trên ban công trụi lủi, bồn cây xanh đều không có. Đào Nhiễm ngẩng cổ, xem áo sơmi kia đang nhẹ nhàng bay, ở trong lòng đang đánh giá nam sinh kia. Kỳ thật vẫn không có ý định lên gõ cửa. Cô không hề có thành ý, gì cũng không mua, vốn dĩ chỉ tính toán đem tiền này đưa cho cậu cho xong việc. Nhưng sắp đến cửa, cô mới nhớ tới, bản thân không biết tên người ta. Chỉ nghe Trình Tú Quyên nói qua cậu ta họ Ngụy. Nga, Ngụy sao. Cô nghĩ một lát liền kêu bạn học Ngụy. Cô nhìn lầu hai cong cong đôi mắt "Bạn học Ngụy, áo sơmi của cậu thật khó coi." Một cái logo đều không có. Một con gió nhẹ thoáng qua lay động làn váy hồng nhạt. Phía sau có người mang theo vài phần ý cười hỏi "Phải không?" Đào Nhiễm nói sau lưng bị người ta nghe thấy liền chột dạ. Vội vàng quay đầu, giương mắt nhìn qua. Cậu đứng cách cô vài bước có, không biết đã đứng bao lâu. Lại nhìn cô ngớ ngẩn bao lâu? Chương 4 Thiếu niên tóc đen trên trán ướt đẫm, mới vừa chạy bộ trở về. Ánh mắt cậu đen nhánh, từ xa nhìn lại sâu không thấy đáy, nhợt nhạt cong môi nhìn cô, không làm người ta cảm thấy ôn nhu, ngược lại lộ ra ba phần lương bạc. Cô đi xuống núi đến đây nóng không chịu nổi, vậy mà chỉ cần một cái liếc mắt của cậu nháy mắt đều tiêu tán, còn sinh ra cảm giác vài phần lạnh lẽo. Cái cảm giác này khiến cô có dự cảm không tốt, cô nhanh chân liền chạy, nhưng mà thiếu niên đã chạy tới trước mặt cô. Cậu cúi người nhìn cô, khóe môi nhếch lên, tiếng nói mát lạnh, hỏi "Chỗ nào khó coi? Hả? Đào Nhiễm." "..." Đào Nhiễm căng da đầu, "Chỗ nào cũng xấu." Lúc này không cần cô đoán cũng biết thiếu niên trước mặt này chính là vị kia bạn học Ngụy. Đáng sợ chỗ ở chỗ, cậu kêu Đào Nhiễm rõ ràng. Cô giả vờ đều không kịp. Đào Nhiễm vốn dĩ đối với cậu đề phòng, lui ra phía sau vài bước nhìn "Cậu biết tôi?" Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, nữ sinh dưới ánh mặt trời hai má ửng đỏ, trong mắt còn mang theo vài phần kinh sợ còn sót lại. Hắn nhẹ nhàng nói từng chữ "Ở phòng khách nhà cậu đã xem qua ảnh chụp." Đào Nhiễm thở nhẹ nhõm một hơi. Cô vẫn là cảm thấy người này không bình thường, một lát cũng không muốn đứng cùng cậu. Đào Nhiễm lấy ở trong túi ra tiền Trình Tú Quyên cho cậu, đặt trên lòng bàn tay "Mẹ tôi cho cậu." Ngụy Tây Trầm nhìn tiền trong lòng bàn tay cô, mím miệng. Cậu không duỗi tay ra lấy, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, xoay người đi lên lầu. Đi ngang qua bên người cô, một cái liếc mắt cũng không cho. Đào Nhiễm vừa xấu hổ vừa bực tức. Như thế rất tốt, cô chán ghét cậu ta, cậu ta cũng chán ghét cô. Thật đúng là mỹ mãn. Người mẹ Trình Tú Quyên nhà cô kia đúng là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Cái gì mà thiếu niên ôn nhã đoan chính*? Trên người cậu ta nơi nào có nửa điểm ôn nhã cùng bao dung? Phảng phất khi đối mặt với cô, đến giả vờ cậu ta cũng lười. Này quả thực là tức giận mà! *ôn nhã đoan chính Ôn hòa, nhã nhặn, tử tế Đào Nhiễm tức giận mà đem tiền nắm chặt hồi đâu. Nhẩm tính toán thời gian, sợ về sớm bị Trình Tú Quyên quở trách, dứt khoát lại chạy về siêu thị nhỏ, ngồi ở trên ghế, mua chai nước lạnh uống. Cô cùng ông chủ nói chuyện "Ông à, cháu nói cho ngài biết, phía đối diện.. người ở căn nhà hai tầng kia, thế nhưng thật là kiêu ngạo." Ông chủ "Cô nói Tiểu Ngụy a? Đứa trẻ kia làm sao vậy, ta thấy khá tốt a, vừa hiểu lễ phép vừa ôn hòa. Mấy ngày hôm trước ta nhập hàng dọn dẹp, vẫn là cậu bé đó giúp ta một tay." Ông chủ nhìn nàng vài lần, đột nhiên mở miệng "Tránh ra, ghế ta có việc." Đào Nhiễm ngơ ngác mà đứng lên, ông chủ đem ghế dọn vào, sau đó lại ngồi trở lại phe phẩy cây quạt. Đào Nhiễm "..." Những người này thật là chỉ biết thiếu niên xấu xa kia, không một người nhìn ra đó cái tâm cơ của kẻ hai mặt đó. Cô thế nào đều cảm thấy người kia mang theo vài phần tà khí. Đào Nhiễm nghĩ thầm, không ngồi liền không ngồi, cô đi về nhà. Dù sao ngày mai khai giảng, cô sẽ không giúp đỡ cái đồ xấu xa kia, khiến cho cậu ta cảm thụ một chút Cao trung Cẩm Thành bọn họ đối đãi với học sinh mới chẳng tốt đẹp gì. Đào Nhiễm trước kia chính là tiểu bá vương, tuy nói hiện tại ngoan ngoãn, nhưng cũng chỉ một chút. Cô liền an tâm chờ, xem đồ xấu xa kia khi nào lộ bản chất. Đem chính mình an ủi xong, cô rất nhanh lại vui sướng trở lại. Vẫy tay bắt một cái xe, đột nhiên nhớ tới cô vẫn giữ bật lửa của cậu ta. Đôi mắt Đào Nhiễm sáng lấp lánh, được nha, nhược điểm cô cũng có, sợ cái gì chứ. Hút thuốc mà là học sinh tốt? Cô mới không tin. ~~~ Ngụy Tây Trầm đôi tay đặt trên ban công. Nhìn chiếc taxi biến mất ở trong tầm mắt, mồ hôi trên trán theo đuôi lông mày xuống khóe mắt, rơi trên cổ áo chỗ xương quai xanh. Ánh mắt cậu nặng nề không buồn không vui. Giữa hè tháng 8, ánh nắng chiều chói chang. Không khí oi bức không chịu nổi. Một năm này, cậu rốt cuộc đã đi ra cái khỏi cái huyện nhỏ loạn đến rối tinh rối mù kia. Ký ức quá khứ nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua rất nhanh bị đổi mới. Chỉ để lại hình ảnh mới vừa nãy, phía dưới làn váy của thiếu nữ kia là cẳng chân trắng nõn, còn có mùi hương nhẹ nhàng vương vấn của thiếu nữ. Kéo dài không tiêu tan. Chương 5 Đau lòng Cao trung Cẩm Thành tuy rằng lấy "Cẩm Thành" làm tên nhưng lại không phải trường cao trung tốt nhất Cẩm Thành. Không biết một năm có thành tích gì, nơi này ngược lại là nơi tiếp nhận con cháu gia đình có tiền, học sinh dở ngày một nhiều, trường học quản lý liền khó giải quyết. Chủ nhiệm giáo dục rất mệt mỏi, dứt khoát đại đa số thời điểm mở một con mắt nhắm một con mắt. Cách vách trường trung học lại không giống nhau, đó là Thất trung Cẩm Thành, chân chính học bá cao trung. Dựa điểm mới có thể nhập học, đi cửa sau chỉ sợ đi vào cũng làm người ta tuyệt vọng. Hai trường cao trung sát vách nhau, một trường dựa vào học sinh tốt phát triển không ngừng, một trường lại không mặn không nhạt mà quản lí đám học sinh hư. Nhưng bầu không khí khai giảng lại không hề khác biệt. Đào Nhiễm tiếc nghỉ hè đến đi quá nhanh, những cũng rất hưng phấn cùng các bạn học gặp mặt. Miệng ngọt, người lại hào phóng hoạt bát, không nói ở lớp 3 của cô, mà toàn bộ cao trung, cũng coi như là nhân duyên tốt. Chỉ là thành tích kém, kém đến mức không thể kém hơn được nữa. Như Trình Tú Quyên nói, đầu óc này của cô chỉ phát triển một nửa, EQ phát triển hoàn chỉnh, nhưng chỉ số thông minh chết ở trong phôi thai rồi. Trời sinh không am hiểu đọc sách. Qua nghỉ hè trở lại, bọn học sinh đều lên năm hai, ríu rít ở bên nhau thảo luận nghỉ hè đi nơi nào chơi. Đào Nhiễm ngồi cùng bàn với Đoạn Phân Phương, tóc buộc đuôi ngựa, người tú tú khí khí, nói chuyện đặc biệt nhỏ giọng. Cô cùng Đào Nhiễm quan hệ không tồi, bởi vậy Đào Nhiễm vừa vào phòng học đôi mắt cô liền sáng lên. "Nhiễm Nhiễm, cậu rốt cuộc tới rồi." Đoạn Phân Phương a một tiếng, "Cậu cắt tóc nha?" Đào Nhiễm gật gật đầu "Đẹp không?" "Đẹp." Đào Nhiễm như có như không sửa sang lại, liền nghe thấy bạn cùng bàn do dự nói "Chính là tớ cảm thấy, cậu để tóc dài đẹp mắt nhất." Hiện tại đầu cắt như bị chó gặm, nếu không phải lớn lên xinh đẹp, chắc chắn phải GO DIE rồi. Đào Nhiễm liên tiếp bị đả kích, cuối cùng ý thức được rằng bản thân cắt kiểu tóc hiện tại thực xấu, trong lúc nhất thời cũng có chút đau lòng, cô sờ tóc trên vai "Không có việc gì, tóc tớ mọc rất nhanh, nửa năm liền có thể dài như trước." "Năm nay nắng nóng quá a, tớ nhìn các bạn học trong lớp đều đen đi một vòng, cậu thế nhưng vẫn là không thay đổi." Không chỉ có không thay đổi, bộ dáng càng trở nên xinh đẹp. Đào Nhiễm cười nói "Chạy đến băng thành tránh nóng." Hai nữ sinh trò chuyện, nam sinh hàng phía trước đột nhiên quay đầu lại "Đào Nhiễm, 《 ngược gió chi ý 》 truyện tranh của tớ cậu muốn xem không?" Đào Nhiễm nháy mắt quay đầu, mắt to phảng phất có ánh sáng "Tập mấy vậy?" "12." "Oaa tớ xem tớ xem, cảm ơn cậu nha Trác Lương!" Trác Lương khụ một tiếng "Không có việc gì, tớ cũng thích xem, cậu mượn xem trước đi, xem xong rồi trả tớ là được." Đào Nhiễm hân hoan mà nhận lấy. Cô còn cho rằng chưa có đưa ra thị trường, còn tưởng giống trước đây mới đưa tập 5 ra thị trường, thế nhưng tập 12 ở lúc khai giảng thời điểm liền ra. Cô đã tìm bộ truyện tranh này thật lâu, quả thực may mắn Trác Lương cùng cô "Có điểm yêu thích giống nhau". Trong phòng học nói chuyện ồn ào, Đào Nhiễm yên lặng mà xem truyện tranh. Trong không khí đều lộ ra xao động của mùa, phảng phất lá cây sàn sạt rung động. Phòng học đột nhiên an tĩnh lại, Đào Nhiễm dựng lỗ tai, vẫn là không nâng đôi mắt lên, ánh mắt đều dính ở quyển truyện tranh. Thanh âm thiếu niên sạch sẽ lạnh lẽo, cậu thấp giọng nói "Tôi là Ngụy Tây Trầm." Tự giới thiệu liền kết thúc như vậy. Đào Nhiễm nghe được thì run lên, lúc này đánh chết cũng không ngẩng đầu, cô cũng sẽ không cho cậu ta một ánh mắt. Được nha, ba cô làm chuyện tốt, còn trực tiếp đem tên xấu xa kia an bài đến cùng một lớp với cô. Cô dám cam đoan, cậu ta chắc chắn còn đáp ứng yêu cầu vớ vẩn của mẹ cô - Trình Tú Quyên "Giám sát biểu hiện của Đào Nhiễm ở trường học". Bực bội a, thật đau lòng. Lại tiếp tục xem truyện tranh, đến khúc nữ chủ đang ở cùng nam chủ sinh ly tử biệt, ở huyền nhai gắt gao lôi kéo không buông tay. Trình diễn ngược luyến tình thâm. Đào Nhiễm xem đến tập trung tinh thần, bực bội trong lòng kia đều đã quên sạch. Phía sau phịch một tiếng, cô sợ tới mức giật mình, mờ mịt mà nâng đôi mắt. Liền thấy khuôn mặt Đoạn Phân Phương ửng đỏ, một bộ dáng hưng phấn khó giấu. Đào Nhiễm quay đầu lại, người kia đặt một cái bàn ở phía sau cô, mặt trên thậm chí còn có một tầng tro bụi hơi mỏng. Cô ngước mắt, liền chạm phải một đôi mắt màu đen, cậu ta lãnh đạm mà liếc nhìn cô một cái, liền dời ánh mắt đi. Đoạn Phân Phương từ ngăn bàn lấy ra khăn giấy quay lại phía sau "Bạn học, cậu dùng cái này lau đi." Ngụy Tây Trầm ôn hòa nói "Cảm ơn." Giọng điệu ấm áp, trời sinh mang theo vài phần đa tình. Nhưng mà lại ngoài ý muốn khiến cho cậu thoạt nhìn ôn nhã hào phóng. Đào Nhiễm không thể tưởng tượng được mà trợn to mắt, tình huống này là như thế nào! Đổi sắc mặt nhanh như vậy sao? Cô nhìn bạn cùng bàn của mình, quả nhiên một bộ dạng ngượng ngùng. Quỷ đều có thể nhìn ra được Đoạn Phân Phương đối kia Ngụy Tây Trầm có hảo cảm. Đào Nhiễm "..." Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, truyện tranh cũng không hấp dẫn được ánh mắt của cô. Editor Đang cố gắng chăm chỉ để tuần này có thể ra đủ 10 chương, mọi người ủng hộ mình nhaaaa. Có gì góp ý hãy kích vào đường link phía trên nhaaa * * *Thanh you- Chỉnh sửa cuối 5 Tháng tám 2021 Chương 6 Ngày đầu tiên khai giảng, thường sẽ không học kiến thức mới, chỉ nói một ít những việc cần chú ý, đi phát sách mới và một số việc nhỏ khác. Ở phía sau lưng có một người đáng ghét, Đào Nhiễm đều không quay lại, sống lưng thẳng tắp đến cứng đờ. Chủ nhiệm lớp bọn họ là lão sư nam trung niên nói chuyện tương đối ôn hòa, tên là Trần Chí Cương. Trần lão sư thanh thanh giọng nói "Học kì I của chúng ta phân ban văn lý, một học kỳ mới lại sắp bắt đầu rồi. Ta không biết lúc trước có bao nhiêu bạn học thích khoa học tự nhiên, nhưng ta hy vọng từ nay về sau mọi người đều có thể thích nó. Ở thời gian sắp tới, hy vọng các bạn học có thể giúp đỡ cho nhau, cùng nhau tiến bộ.." Thật vất vả mới đến lúc tan học, Trần lão sư nói "Ngụy Tây Trầm, tới văn phòng ta một chuyến, còn lại các bạn học tan học nghỉ ngơi." Đoạn Phân Phương nghẹn một tiết học, cũng coi như là ổn đến tan học. Đào Nhiễm chỉ chỉ phía sau, hỏi cô "Đây là có chuyện gì?" Đoạn Phân Phương biết cô vừa rồi đang xem truyện tranh, vì thế giải thích nói "Bạn học Ngụy tự giới thiệu xong, Trần lão sư nói lớp học không có đủ bàn học, thế nên cậu ấy đi đến phòng học trống tầng 4 mang một bộ đến đây, tạm thời ngồi bàn cuối cùng." Các cô từ đầu là bàn cuối cùng, cứ như vậy, liền biến thành bàn thứ hai đếm ngược. Đào Nhiễm khép đầu gối ghé vào trên bàn, trong lòng tuyệt vọng. Nhiều bàn cuối cùng như vậy cậu ta lại không chọn, cố tình ngồi sau cô, hoặc là không muốn cô yên ổn, hoặc là gián điệp của Trình Tú Quyên phái tới. Mặc kệ là loại nào, cô đều ở trong lòng đánh cậu ta một trăm lần. Lớp học có học sinh mới luôn có thể khiến cho nhiều người tò mò, thừa dịp Ngụy Tây Trầm tới văn phòng, lớp học liền ồn ào, sôi nổi nghị luận. Mấy bàn cuối cùng chỗ Đào Nhiễm vốn chính là nơi tập trung học sinh dở cùng với mấy người nhiều chuyện, lúc này bên tai tất cả đều là nghị luận về Ngụy Tây Trầm. Có nữ sinh không kiềm được hưng phấn "A a a siêu cấp đại soái ca a, đẹp trai lắm đó, chắc phải cao mét 8 mất." "Trần lão sư nói thành tích cậu ấy còn đặc biệt tốt." "Giọng nói thật dễ nghe!" "Mới nhập học đến đây, khẳng định không có bạn gái nha." Đào Nhiễm "..." Tức đến đau ruột. Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói "Cậu ấy vừa bê bàn ghế vừa xách cái balo rất nhẹ nhàng, còn đặc biệt đẹp trai, cậu có cảm thấy không, Đào Nhiễm?" Đào Nhiễm thanh thanh giọng nói, nghiêm túc "Tớ vẫn cảm thấy, Giang Diệp trường bên cạnh tương đối đẹp trai. Gu ăn mặc đẹp, thành tích tốt lại khiêm tốn, cười rộ lên cũng đẹp." Đoạn Phân Phương nhịn không được cười "Cậu thôi đi, tớ thật sự không cảm thấy cậu thích Giang Diệp nha." Đào Nhiễm liền không phục, như thế nào toàn thế giới đều hoài nghi hảo cảm của cô đối với Giang Diệp? Cô nghiêm túc nói "Là sự thật, ta thật sự thích Giang Diệp." Phía sau bang một tiếng vang lên. Một chồng sách giáo khoa đặt trên bàn, quạt trần trên đỉnh đầu kẽo kẹt quay, Ngụy Tây Trầm kéo ghế dựa ở bàn cuối ngồi xuống. Đào Nhiễm nháy mắt liền im lặng. Tiếng chuông vang lên. Đào Nhiễm chán đến chết, vẫn tiếp tục xem truyện tranh. Đoạn Phân Phương cũng nhàn đến nhàm chán, nhỏ giọng cùng cô nói chuyện "Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn không mặc đồng phục a, nghe nói năm hai kiểm tra rất nghiêm, cậu như vậy không sợ bị ghi tội?" Đồng phục cao trung Cẩm Thành là áo sơmi màu trắng, quần dài màu đen. Mùa hè nóng bức, bọn học sinh phần lớn đều cuốn ống quần lên cho mát. Thật sự là chịu không nổi, hai màu trắng đen, bên ngoài hay trong nhà đều hút nhiệt. Nhưng Đoạn Phân Phương biết, Đào Nhiễm từ trước đến nay đều không mặc đồng phục. Đào Nhiễm, năm ba có Kiều Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm tất cả bọn họ đều không mặc. Đoạn Phân Phương trộm liếc nhìn Đào Nhiễm một cái, cô thật sự xinh đẹp, đều là bộ dáng mong của nhiều nữ sinh. Áo cùng váy đều là màu vàng nhạt, đôi chân thon dài mảnh khảnh lộ ra, phía dưới là một đôi xăng đan màu trắng vừa đơn giản lại rất đẹp. Đào Nhiễm thuận miệng nói "Như vậy cũng khá đẹp." Mặc kệ ở nơi nào, luôn tồn tại một số người không tuân thủ quy tắc. Cô còn mang theo vài phần không màng thế sự, lại không muốn bị quy tắc rườm rà trói buộc. Hai nữ sinh tự cho là nói chuyện rất nhỏ. Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, ở bóng dáng người ngồi phía trước dừng lại một giây. Cậu theo quy củ mặc đồng phục cao trung Cẩm Thành, cánh tay lộ ở bên ngoài, rắn chắc cân xứng. Đầu ngón tay cầm bút, xoay một vòng lại về vị trí ban đầu. Ngụy Tây Trầm vuốt ve lòng bàn tay mình, hơi hơi híp híp mắt. Cậu trước kia là lão đại, hiện giờ thật đúng là hổ lạc Bình Dương bị.. Nhìn người phía trước, cô gái này cùng lắm chỉ là một tiểu thư nổi loạn thôi. Tay tùy ý lật vài trang, dòng chữ mềm mại trên trang giấy, đều là những kiến thức mà cậu đã quen thuộc thậm chí còn hiểu rõ nội dung. Mặc kệ thế nào, mới đến Cẩm Thành, cậu vẫn nên là một học bá thì hơn. ~~~ Tan học, Đào Nhiễm mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh táo, vui vẻ ra khỏi phòng học. Cô đứng đợi bạn bè năm ba ở phòng học lầu một, một lúc lâu, lập tức bị Kiều Tĩnh Diệu ôm lấy "Tiểu Đào Đào còn sống nha." Không bị mẹ cậu lăn lộn chết sao. " editor Mình còn tưởng mấy ac này cùng tuổi cơ, cao tam với cao nhị khác nhau mà nhỉ " Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm. "Đào Nhiễm chào hỏi. Lam Hải Dương cười gật đầu, Hứa Thâm huýt sáo, trêu chọc Đào Nhiễm" Thế nào, tan học còn đi chờ tiểu ca ca Giang Diệp không? " Đào Nhiễm trong lòng có vài phần do dự, nhưng rốt cuộc mới mười sáu tuổi, nhưng dưới ánh mắt hài hước của Hứa Thâm lại không bằng lòng cúi đầu, nàng gật gật đầu" Đương nhiên chờ! " Đều đã chờ hai tháng, còn sợ mấy ngày sao? Cô đi vài bước mới phát hiện mấy người kia chưa đi. " Các cậu không đi sao? " " Đang đợi Lam Tấn. " " Cậu ta như thế nào? " Lam Hải Dương lười biếng nói" Không phải nghe nói các lớp các cậu có học sinh mới sao? Không biết có chuyện gì, đắc tội Lam Tấn, cậu ta nói tan học dẫn người dạy nam sinh kia cách làm người, bọn tôi đang đợi cậu ta xong việc." Đào Nhiễm trong lòng nhảy dựng, bước chân dừng lại. Lam Tấn nổi tiếng trong trường là lưu manh độc ác.. Ngụy Tây Trầm cậu ta.. Cô cắn răng một cái, chạy lên trên lầu. Chương 7 Không phải người tốt Hứa Thâm vẻ mặt không thể hiểu được nhìn bóng dáng Đào Nhiễm, hỏi Kiều Tĩnh Diệu "Cô ấy làm sao vậy?" Kiều Tĩnh Diệu cười nói "Nga, có khả năng để quên thứ gì đó." Tiểu Đào Đào mạnh miệng mềm lòng sao, siêu đáng yêu. Đào Nhiễm chạy lên tầng 3, bước chân ở cửa thang do dự. Lúc này đã tan học được một lúc nên không có nhiều người ở lại, tầng dưới còn ngẫu nhiên có vài tiếng bước chân, tầng 3 trở lên cục kì an tĩnh, cô nghiêng tai để nghe, lại nghe được giọng nói thô khàn của một nam sinh. Lam Tấn nói "Quỳ xuống tới đem giày lão tử lau khô, hôm nay tạm tha cho mày." Tim Đào Nhiễm đập thình thịch. Lam Tấn là em trai của Lam Hải Dương, cả ngày không chịu quản thúc, ở lớp 3 bọn họ là một lưu manh, ngày thường liền hận không thể đem trần nhà lớp 3 thọc thủng, Lam Hải Dương cũng không muốn quản. Cũng không biết Ngụy Tây Trầm mới đến một ngày làm gì động đến hắn, lúc này đang bị chặn trong phòng học. Đào Nhiễm vừa định vén tay áo, mới phát hiện này bây giờ là mùa hè, cô căn bản không có tay áo. Nói thật, mấy năm không quậy phá, cô bây giờ đều lúng túng. Hít sâu một hơi, cô rón ra rón rén muốn nhìn vào trong phòng học. Vườn trường yên tĩnh, quạt trần quay đều đều, cái loại này đã cũ kêu kẽo kẹt làm người nghe thấy hoảng. Đào Nhiễm lặng lẽ nhìn vào trong xem, bắp chân có chút không nghe lời, run run. Lam Tấn này không chỉ có mang theo người lớp 3, còn mang theo lớp 6, lớp 8, thế nhưng có đến bảy tám người. Cô về điểm này trước kia bắt nạt người khác khoa chân múa tay, cùng lắm chỉ có thể đánh hai cái. Đào Nhiễm liền có chút hoảng. Đó là kẻ xấu xa hai mặt, cô cứu hay không cứu? Nhưng người khác không cứu, cô lại tự đi vào. Lam Tấn có đánh nữ sinh không? Sẽ nể mặt anh trai hắn mà cho cô mặt mũi không? Cô đi vào giảng hòa hay sao? Sớm biết vậy liền kéo theo Lam Hải Dương. Cô xem chính mình một cô gái váy nắng xinh đẹp, trong lòng phát sầu. Đám kia thiếu niên đem Ngụy Tây Trầm vây đến kín mít, một góc áo của cậu ta cô cũng không thấy. Đào Nhiễm hạ quyết định, mũi chân rảo bước tiến trước cửa. Trong phòng học phịch một tiếng vang. Cô vội vàng mở to hai mắt nhìn vào trong. Thiếu niên mặc đồng phục đạp lên lưng Lam Tấn, bên cạnh bàn học đổ một mảng. Ngụy Tây Trầm mỉm cười mở miệng, đọc từng chữ lại thong thả lại lãnh đạm "Quỳ - con - mẹ - mày." Mấy chữ này cùng động tác đánh người của cậu làm hiện trường nháy mắt mất khống chế, chung quanh thiếu niên một đám người xông lên. Lòng bàn tay Đào Nhiễm thấm ra mồ hôi lạnh. Bên trong người đánh thành một đoàn, Đào Nhiễm ngơ ngác nhìn cái người trong miệng mẹ cô "Học sinh tốt", đánh nhau xuống tay vừa tàn nhẫn vừa thuần thục. Tám người cùng cậu đánh nhau thế nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cô đột nhiên nhớ tới cái bật lửa màu đen kia, nhìn ánh mắt của Ngụy Tây Trầm đều không thích hợp. Ngụy Tây Trầm lấy ngón tay cái lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt băng lãnh, nhìn ra phía cánh cửa. Đào Nhiễm quay người lại, mím môi, chạy xuống dưới lầu. Có năng lực như vậy, không nên dối gạt nhà cô. Kiều Tĩnh Diệu thấy cô xuống lầu, hơi hơi nhướng mày. Lam Hải Dương nhíu mày hỏi Đào Nhiễm "Như thế nào? Lam Tấn muốn đánh người cậu quen biết?" Đào Nhiễm dời ánh mắt, nhìn mặt trời màu đỏ phía Tây, hừ nói "Không quen biết." Cô vung quai đeo cặp sách "Các cậu còn không đi tớ đi đây." Hứa Thâm ở phía sau cô ai ai ai thật nhiều, Đào Nhiễm cũng không quay đầu lại. Hứa Thâm tấm tắc nói "Tiểu nha đầu tính tình thật nóng nảy." Kiều Tĩnh Diệu cười nói "Có người chọc cô ấy, đi lên nhìn xem?" Cũng đừng để cho Lam Tấn làm lớn chuyện, dọa người còn được, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. ~~~ Đào Nhiễm ra cổng trường, lượn mấy vòng cách vách bên cạnh chính là cổng trường Thất trung. Thất trung thành tích tốt, cô nhìn tiểu ca ca nơi đó lớn lên cũng thật tốt so với bọn họ đẹp. Nếu ở cao trung các cô chính là kim cương báu vật, cùng nhà giàu mới nổi giống nhau. Năm trước, trước cổng Thất trung di rời về một cây đại thụ trăm năm, cây này lực sống ngoan cường, hiện giờ cành lá tốt tươi, thân cây thô tráng, phía dưới xây thành bồn hoa trong suốt bóng loáng. Thất trung ở trên cây treo rất nhiều lồng đèn nhỏ xinh đẹp, suốt hai tháng học kì I, cô chính là ngồi ở này dưới tàng cây chờ Giang Diệp tan học. Đào Nhiễm thở dài, lưu luyến không rời mà nhìn cây đại thụ, khả năng cũng chỉ có cùng nó làm bạn tốt hai tháng. Cô sờ khuôn mặt nhỏ của bản thân, thầm nghĩ da mặt này vẫn mỏng, làm việc cần phải biết một vừa hai phải. Cô sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của Giang học bá. Cô cùng Giang Diệp vốn dĩ không tiện đường về nhà, học kỳ 1 đi theo người ta, nói không chừng cô vừa phiền toái, người ta còn ngại cô phiền. Cuối cùng cô nhìn vào trong vườn Thất trung, hai hàng cây liễu chỉnh chỉnh tề tề ở hai bên đường, trừ cái này ra, cái gì cũng không có. Mặc dù hôm nay cô tới muộn một chút, Giang Diệp cũng không để ý, không có chờ cô. Quả nhiên đối với cô không có cảm tình. Đào Nhiễm uể oải bắt xe về nhà. Chương 8 Về đến nhà mới phát hiện ba Đào thế nhưng đã trở lại. Đào Hồng Ba vừa thấy đến Đào Nhiễm, vội cười vẫy tay "Đào Đào đã về rồi, tới đây, xem ba mang cái gì về cho con." Cô đem một chút buồn rầu trong lòng trên đường về tiêu hóa sạch sẽ, nghe vậy vội ngồi qua. Đào Hồng Ba mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại nhỏ nhắn màu hồng nhạt. Đào Nhiễm lập tức hoan hô một tiếng. Cô nằm mơ đều muốn một cái di động a! Đem điện thoại cầm ở trong tay, mát mát, cô nói cảm ơn với ba Đào, liền click mở màn hình chơi. Trình Tú Quyên xuống lầu thấy một màn này, đi đến vài bước liền đem di động của Đào Nhiễm thu lại. "Đào Hồng Ba, ông còn chê thành tích của con gái không đủ sốt ruột đúng không?" Đào Nhiễm không còn di động, khẳng định không vui "Mẹ, người trả điện thoại cho con, con nhất định học tập thật tốt được không?" "Không thể." "Mẹ, xin người." Cô chắp tay trước ngực, đôi mắt ngập nước. Đào Hồng Ba thương con gái, vội vàng đỡ lời "Đào Đào nói sẽ nghiêm túc học tập, bà cứ thử tin nó đi." Trình Tú Quyên nhíu mày, hận sắt không thành thép "Nếu như vậy, lần kiểm tra sau, con đứng trong lớp hạng 40 mẹ sẽ trả lại cho con." "..." Đào Nhiễm không lay chuyển được Trình Tú Quyên, cắn răng nói, "Được." Đào Nhiễm nghĩ thầm, lớp bọn họ có tổng cộng 55 học sinh, nhỡ đâu cô vận khí tốt? Đào Nhiễm lòng đang nhỏ máu, dứt khoát mở ra TV xem phim. Trong chốc lát, cô nghe thấy Trình Tú Quyên nói "Tiểu Ngụy như thế nào còn chưa có tới?" Đào Hồng Ba nói tiếp "Chờ một chút đi, chắc sắp đến rồi." Cô đột nhiên quay đầu lại "Ba mẹ nói ai muốn tới?" Bởi vì Đào Hồng Ba về nhà, đã sớm gọi điện thoại cho Ngụy Tây Trầm, kêu cậu tới Đào gia ăn cơm. Chính là từ lúc Đào Nhiễm về nhà, Ngụy Tây Trầm còn chưa có tới, Đào Hồng Ba nhíu mày hỏi Đào Nhiễm "Đào Đào, không phải các con cùng nhau tan học sao? Con không thấy Tây Trầm?" Đào Nhiễm ".. Khụ khụ khụ, không có." Kỳ thật trong lòng cô cảm thấy, Ngụy Tây Trầm sẽ không tới. Cô thấy, trên mặt cậu ta có dấu vết đánh nhau. Ngụy Tây Trầm hẳn là cố kỵ, sẽ không tới nhà cô. Dưới đèn thủy tinh, cô chống cằm, nhẹ nhàng cong khóe miệng. Cô có nên đem chuyện Ngụy Tây Trầm đánh nhau nói cho ba mẹ biết? Nhưng mà cô còn chưa quyết định, ngoài cửa thiếu niên đã ấn vang chuông cửa. Người cậu có một tầng mồ hôi nóng ướt, khí lạnh bên trong cánh cửa tỏa ra mát rượi. Ngụy Tây Trầm hơi giương mắt, liền thấy trên sô pha thiếu nữ đang mở to đôi mắt bất ngờ nhìn cậu. Cậu bất động thanh sắc mà rũ mắt "Chú Đào, cô Trình chào mọi người." Trình Tú Quyên cười nói "Tiểu Ngụy tới mau vào nhà đi." Đào Nhiễm nhớ tới lần trước mẹ đối với Kiều Tĩnh Diệu thái độ khác biệt, trong lòng liền không vui. Dưới ánh đèn màu trắng, khóe miệng xanh tím của Ngụy Tây Trầm phá lệ chói mắt. Đào Nhiễm không có ý tốt, cười tủm tỉm nói "Bạn học Ngụy, khóe miệng của cậu làm sao vậy nha?" Cô nhắc tới làm Đào Hồng Ba cùng Trình Tú Quyên cũng đều chú ý tới, ánh mắt đều dừng ở trên người Ngụy Tây Trầm, chờ cậu giải thích. Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, cười như không cười mà nhìn Đào Nhiễm "Tôi bị đánh." Thế nhưng thành thật đến kỳ cục. Đào Nhiễm ngẩn ngơ, cô còn chưa kịp phản ứng lại, ngón tay Trình Tú Quyên liền chọc chọc đầu cô "Đào Nhiễm Nhiễm! Mấy ngày hôm trước mẹ nói vơi con như thế nào? Tiểu Ngụy mới đến, con quan tâm nhiều một chút, kết quả người ta ngày đầu tiên đi học lại có chuyện lớn như vậy!" Cô ủy khuất muốn chết, cũng không phải cô đánh Ngụy Tây Trầm, hơn nữa đám người kia khẳng định so Ngụy Tây Trầm thảm hơn nhiều. Đào Nhiễm phản bác nói "Người khác đều không bị đánh, chẳng phải do cậu ta gây chuyện sao!" Ngụy Tây Trầm trong mắt hơi trầm xuống, áp xuống sự buồn bực trong lòng, ngoài miệng nhẹ nhàng nói "Xin lỗi, con đã khiến mọi người phiền toái." Cậu đứng ở nơi đó, cúi đầu. Đào Hồng Ba đột nhiên nhớ tới tháng 7 năm nay. Cũng có hoàng hôn giống hôm nay, ông ngồi máy bay tới huyện nhỏ Thanh Từ đón người. Đó là cái dốc ở thị trấn, trên đường mấy căn nhà lâu năm không tu sửa, vôi trắng rớt xuống, chỉ còn lại mặt tường màu xám loang lổ. Thiếu niên dựa vào cửa gỗ, trong mắt thanh thanh lãnh lãnh, nhìn ông đến gần. Phía sau thiếu niên, trong phòng khách là linh đường, ở trên đặt ảnh chụp của mẹ cậu. Ngọn nến minh minh diệt diệt, Ngụy Tây Trầm mặc đồ tang, ngữ khí cũng là nhẹ như vậy, gọi ông một tiếng chú Đào. Ngụy Tây Trầm hiện giờ cũng bình tĩnh như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến cậu là một người mới mất mẹ. Có lẽ trong lòng nhiều đau khổ, đã sớm không còn nước mắt. Đào Hồng Ba không hay răn dạy Đào Nhiễm, hiện giờ cũng trầm mặt "Đào Đào!" Đào Nhiễm thấy cậu cúi đầu, trong lòng cũng rất hụt hẫng, nhưng hôm nay bị ba Đào răn dạy, cô lại cảm thấy ủy khuất vô vùng. Vì sao mọi người đều nhìn không ra Ngụy Tây Trầm có vấn đề? Rốt cuộc là không cam lòng, đợi cha mẹ vào trong phòng, cô đi qua túm chặt góc áo cậu, ngước mắt nhìn, giọng nói giòn tan "Ngụy Tây Trầm, tôi đã nhìn thấy cậu đánh nhau, cậu tuyệt đối không phải dạng người tốt lành gì!" Ngụy Tây Trầm cúi đầu, mắt nhìn chỗ góc áo bị tay nhỏ của cô túm lấy. Mu bàn tay rất trắng, ẩn ẩn còn có thể thấy được mạch màu xanh nhạt, chỉ cần cậu một véo là có thể chết. Cô ngước khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt như bị tính kế sau lại ủy khuất đáng thương, còn phải cố giả bộ quật cường hung ác. Cậu đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cậu bóp chặt cằm cô, tới gần thấp giọng nói "Ồ? Vậy thì như thế nào đây? Đào Nhiễm." Mặc dù cô biết, nhưng có thể làm gì cậu đâu? Editor Làm thế nào để có thể giao lưu với người đọc đây Chương 9 Little fool Đào Nhiễm kì thật không thể làm gì cậu ta, cô là con gái ruột của ba mẹ, mà họ đều thiên vị Ngụy Tây Trầm. Thẳng đến lúc ăn cơm xong, trong đầu cô còn quanh quẩn giọng điệu lạnh lùng uy hiếp cô của Ngụy Tây Trầm. Cậu ta nói "Đào Nhiễm, biết được càng nhiều, chết càng nhanh. Ngoan một chút, đừng gây chuyện cho tôi." Khi cậu ta nói lời này, trong mắt làm nổi bật ánh đèn thủy tinh, chiếu vào trong mắt cô, liền biến thành vô số lưỡi dao phóng ra. Thiếu niên còn mặc đồng phục màu trắng, cô thậm chí có thể ngửi được trên người Ngụy Tây Trầm vị tanh nhàn nhạt của máu. Cậu ta cười nhạo một tiếng, mới buông lỏng tay. Ngụy Tây Trầm uy hiếp người xong, trong mắt Đào Nhiễm rõ ràng có thể thấy được hoảng sợ, lại cảm thấy cô gái này nhìn hoạt bát, kỳ thật vừa nhát gan vừa yếu ớt. Cơm nước xong Đào Hồng Ba bảo Ngụy Tây Trầm đi theo ông đến thư phòng, Đào Nhiễm trong lòng nhiều tâm sự, dứt khoát ở phòng khách làm bài tập. Viết mấy chữ đôi mắt lại trộm nhìn lên lầu. Ngụy Tây Trầm nói xong, xuống lầu, liền thấy cô cắn đầu bút vẻ mặt thống khổ. Đúng là đêm hè, bên ngoài sắc trời đã tối đen, trong phòng khách ánh đèn sáng trong, ánh đèn khiến làn da cô trắng lại thêm trắng. Cậu nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không đi qua. Liền mở cửa rời đi. Ngụy Tây Trầm trở lại nhà, mới phát hiện trước cửa có một người đang đứng. Văn Khải thấy cậu trở về, vẻ mặt vui mừng, nhớ tới Ngụy Tây Trầm dặn dò, tiếng "Lão đại" vừa định thốt ra đã kịp thời nuốt xuống, sửa lời nói "Ngụy ca!" "Vào nhà nói chuyện." "Được được." Văn Khải tự rót cho chính mình một cốc nước, uống một ngụm, mới thở dốc nói "Ngụy ca, anh không trở lại em sắp bị nướng chín luôn rồi." Ngụy Tây Trầm không để ý tới cậu kêu ca, lãnh đạm hỏi "Đồ vật đâu?" "Ở chỗ này, anh nhìn xem còn thiếu cái gì không?" Văn Khải đem balo đen to của mình kéo ra, đưa cho Ngụy Tây Trầm một chồng sách. Cậu ta nhìn đống sách này liền muốn chửi tục một câu, vừa thấy vẻ mặt Ngụy Tây Trầm không chút biểu tình, lại đem lời thô tục nuốt hết xuống. Nhưng vẻ mặt ai oán muốn che giấu cũng không được. Lúc trước Ngụy Tây Trầm biết được cậu ta muốn đến đây, liền bảo cậu mang cho mình ít đồ vật. Văn Khải ngay từ đầu còn rất kích động, cậu ta cân nhắc, huyện nhỏ Thanh Từ cách Cẩm Thành này rất xa, Ngụy Tây Trầm rốt cuộc muốn bảo cậu mang đến bảo bối gì? Kết quả.. Chính là một đống sách! Cả quãng đường xa phải mang theo một đống sách, cậu ta cảm thấy mệt muốn chết. "Ngụy ca, mặt anh làm sao vậy?" Văn Khải trên mặt nghiêm túc, trong lòng lại nhộn nhạo. Ngụy Tây Trầm ở huyện nhỏ Thanh Từ không ai dám chọc, cậu ta từ trước tới nay chưa thấy qua bộ dáng nghèo túng, chật vật này của Ngụy Tây Trầm. Xem ra cái thành phố này thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Văn Khải nhịn không được, liếc mắt nhìn đồng phục trên người Ngụy Tây Trầm, thật vất vả mới có thể đêm tiếng cười nghẹn trở về. Nếu là đem tình trạng hiện giờ của Ngụy Tây Trầm nói với mấy anh em của họ, chắc chắn một đám người sẽ cười đến chết. Hoàng đế rơi xuống liền gặp hạn, còn ngoan ngoãn mặc đồng phục. Văn Khải giơ ngón tay cái lên "Ngụy ca, anh mặc như này thật soái ha ha ha." "Cút." "Em nói thật, nếu ở đây không thoải mái, Ngụy ca còn không bằng chúng ta về lại Thanh Từ, ít nhất tự do không ai quản." Ngụy Tây Trầm gõ ngón tay trên chồng sách dừng một chút "Không cần bận tâm." Văn Khải thấy không khuyên được cậu, cũng không hề nói nhiều, biết Ngụy Tây Trầm lần này tới Cẩm Thành có việc phải làm, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng yên lặng ở lại là được rồi. Văn Khải vẻ mặt đau khổ "Ngụy ca, em về sau ở chỗ nào?" Cậu biết Ngụy Tây Trầm sẽ không để cậu ở nơi này. Ngụy Tây Trầm đan mười ngón vào nhau, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Trên lầu có một nhà muốn dọn đi, cậu tự liên hệ đi." "Không thành vấn đè." Dù sao cậu cũng không có việc gì phải làm, cũng không cần đi học, thời gian có rất nhiều. "Còn cần em làm cái gì không?" Ngụy Tây Trầm dựa vào trên sô pha, trong mắt đều là ánh sáng. Cậu đột nhiên nhớ cái người tên Giang Diệp mà cô nhắc tới. ~ Thứ ba, Đào Nhiễm đến lớp học liền phát hiện không khí có gì đó kì lạ. Cô từ cửa sau đi vào, rất nhiều ánh mắt trộm liếc đến phía cuối lớp. Cô nhìn theo ánh mắt bọn họ liền thấy, Ngụy Tây Trầm ngồi ở chỗ, vẻ mặt lãnh đạm, bút trong tay cậu quay vòng. Cậu một chút cũng không che đậy vết thương trên mặt, khóe miệng xanh tím nhìn càng làm cho người ta sợ hãi. Đào Nhiễm theo bản năng nhìn sang dãy bên kia, quả nhiên vị trí của Lam Tấn trống không. Ngụy Tây Trầm xuống tay cũng thật tàn nhẫn a. Đào Nhiễm tới chỗ ngồi, trong chốc lát tiếng chuông liền vang lên. Tiết đầu tiên là của lão sư toán học kiêm chủ nhiệm lớp bọn họ Trần Chí Cương, ông thanh thanh giọng nói, vẫn ôn hòa "Các bạn học, khai giảng xong chúng ta có hai việc phải làm, đầu tiên lớp học chúng ta sẽ bầu cán bộ lớp, tiết học này chúng ta sẽ dành để bầu ban cán bộ mới, hy vọng các bạn học tài năng đều tích cực tham gia một chút, vì lớp học phục vụ đây là việc quang vinh đúng hay không?" "Cái thứ hai chính là chúng ta vẫn theo thường lệ, khai giảng nhập học sẽ có bài kiểm tra năng lực, lão sư muốn các bạn học nghỉ hè trở lại không được lười biếng, cũng là vì bài kiểm tra này. Lần kiểm tra này tuy nói không phải quá quan trọng, nhưng nếu đã năm hai, vẫn là hy vọng các bạn học nghiêm túc mỗi một lần kiểm tra." Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 » he hiện đại ngôn tình ngọt sủng thanh xuân vườn trường Contents1 Giới thiệu Truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Hán Việt Tài bất tín nhĩ ám luyến ngã niEditor Winnie – ———– Đào Nhiễm không hiểu sao lại không có thiện cảm với cậu bé mà Cao gia đã nhận nuôi. Cô không phải kì thị cậu ta nghèo, nhà ở vùng quê, chỉ là cô cảm giác cậu ta là người xấu. Mặc dù cậu ấy an tĩnh, trầm mặc, lại có chí cầu tiến, nhưng cô không tin. Mỗi ngày cô suy nghĩ muốn bóp chết cậu ta cho xong chuyện Bởi vì cô cho rằng, nếu về sau cậu ta phất lên, Đào gia xong đời chắc luôn. Nhưng mà cô đâu hay, tên nhóc cô ghét cay ghét đắng ấy, thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy, một người vừa xấu xa lại vô tâm như mình, khó thấy có thể chịu đựng một người thích làm trời làm đất, lại thấy cô ấy đáng yêu. Muốn đem tim giao cho cô ấy nhưng cô ấy lại không cần. Nhưng sẽ có ngày em phải trả giá lớn đấy cô bé ạ! ~ Nhiễm nhiễm đông thăng, nhật lạc tây trầm. Từ gặp được ngươi, ta lại không có khả năng yêu người khác. – ———- Ngọt sủng?! Một chút vườn trường. Nam chủ lúc đầu là cậu bé nông thôn, một tâm cơ boy chính hiệu, sau thành tổng tài bá đạo. Đừng nói gì hết, thích thì đọc, không thích thì đọc. Thiên về ngược, cẩu huyết. – ———- Lời Editor – Winnie Cuối cùng cũng tìm ra một bộ hợp khẩu vị mà quyết định edit không qua bất kỳ trung gian nào. Ôi trời ơi, vui thật sự!!!!! Danh sách chương Chương 1 Đồ Xấu xa Chương 2 Kiêu ngạo Chương 3 Đau tim Chương 4 Không phải người tốt Chương 5 Little fool Chương 6 Tôi không nhìn ra… Chương 6-2 Tôi không nhìn ra… 2 Chương 7 Hơn phân nửa là có ý rồi Chương 8 Giang Diệp Chương 9 Quốc vương Chương 10 Mềm lòng Chương 11 Chương 12 Truyện tranh mới Chương 13 Giao dịch Chương 14 Khi dễ Chương 15 Tránh còn không kịp Chương 16 Đau mắt Chương 17 Chào cậu, bạn học Giang! Chương 18 Chìa khóa Chương 19 Làm nũng Chương 20 Làm nũng Chương 21 Tôi không phải mẹ cậu Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Trọn bộ Truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 055517 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d5fd811cf3b0e33 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày 11,12 tháng 11 vừa lúc là ngày hội độc thân*. *Nguyên văn là Quang côn tiết là ngày 11/11 đó Một năm này không quá lưu hành, nhưng là ngày hội bầu không khí vui vẻ sôi nổi. Có người ở sân thể dục dừng bóng bay để thâm tình chân thành mà chuẩn bị tỏ tình. Cuối cùng còn chưa chờ được người mình thích, ngược lại chủ nhiệm giáo dục đã tới rồi. Sau đó toàn bộ Cao trung Cẩm Thành, đều có thể thấy chủ nhiệm giáo dục đuổi theo nam sinh kia. Đào Nhiễm cùng Kiều Tĩnh Diệu đứng ở khu dạy học lầu 3, nhìn trên sân thể dục gà bay chó sủa, hai người đều nhịn không được cười. Đào Nhiễm ghé vào trên ban công “Tính ra tớ đã trải qua mười bảy cái ngày hội độc thân, thật thảm.” “Tớ đây so với cậu tốt hơn một chút.” Kiều Tĩnh Diệu nói, “Tớ năm ngoái còn được mừng Lễ Tình Nhân.” Thời điểm Kiều Tĩnh Diệu năm hai liền có bạn trai, cô rất thích, tình cảm hai người cũng tốt. Sau đó nam sinh kia bị bệnh, rất nghiêm trọng, liền nói chia tay với Kiều Tĩnh Diệu. Ở trong ấn tượng của Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu vẫn luôn là người nội tâm rất mạnh mẽ, thời điểm chia tay cũng vậy. Cô không thấy Kiều Tĩnh Diệu khóc, nghe nói lúc ấy Kiều Tĩnh Diệu chỉ bình tĩnh mà đồng ý, nói một câu “Được”, liền không có sau đó. Không có tình tiết cẩu huyết sinh tử gắn bó không rời không bỏ. Thế nhưng liền vô cùng đơn giản như vậy mà chia tay. Sau đó một ngày mưa, Kiều Tĩnh Diệu uống trà sữa, thần sắc có chút nhạt nhẽo “Không chia tay thì như thế nào, đuổi theo anh ấy? Sau đó nhìn anh ấy thống khổ nhìn anh ấy chết? Anh ấy chết tớ chỉ khóc lóc một hồi, sau đó trở về cuộc sống của mình?” Cô nói những lời lương bạc như vậy, nhưng là lại hiện thực. Đào Nhiễm biết cô không phải không khổ sở, ít nhất sau này mặc kệ Lam Hải Dương theo đuổi cô như thế nào, cũng chưa thấy cô động tâm. Trên mặt Kiều Tĩnh Diệu nhìn không ra cảm xúc khổ sở, ngược lại còn có thể buôn chuyện “Nghe nói ngày lễ độc thân tỏ tình tương đối dễ dàng thành công, nói cho tớ nghe một chút đi cậu nhận được mấy phong thư tình?” “Không có.” “Không có?” “Ừ.” Đào Nhiễm gật đầu, năm trước còn có vài phong. Cô lớn lên xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều, năm nay một phong đều không có. Đào Nhiễm sờ tóc ngắn của mình “Thật sự xấu như vậy à?” Kiều Tĩnh Diệu cười “Không xấu, quay đầu lại sửa một chút đi. Cậu ngày mai làm MC đúng không? Trang điểm đẹp một chút, Giang Diệp sẽ đến, Phó Địch cũng đến, cậu như thế nào cũng phải hạ nữ sinh kia.” Đào Nhiễm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình “Giang Diệp tại sao lại đến?” “Cậu ta là học sinh mũi nhọn, đương nhiên là đại biểu học sinh.” Đào Nhiễm nguyên bản còn không khẩn trương, hiện tại lại đột nhiên khẩn trương lên. Cô đọc lại kịch bản vài lần, sợ đến lúc đó khẩn trương cái gì cũng quên. Dựa theo kế hoạch, buổi chiều tan học còn phải đi thử lễ phục. Chuông tan học vang lên, Ngụy Tây Trầm vẫn luôn không nhúc nhích, Đào Nhiễm liền tính toán lặng lẽ chạy. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên ngồi ở cuối cùng, không chút để ý mà viết gì đó. Trên bàn cậu còn có một đống văn kiện tiếng Anh kỳ quái. Đào Nhiễm đeo cặp sách đi ra ngoài, ở chỗ rẽ thấy được Văn Nhụy lớp 8 tám. Cô ta trang điểm nhẹ, vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp nhìn càng thoát trần, ánh mắt nhìn về hướng lớp 3. Lúc này tan học được một lúc, trong phòng học dư lại không nhiều người lắm, Đào Nhiễm theo ánh mắt của cô ta, liền thấy được Ngụy Tây Trầm. Cô nghĩ cô biết Văn Nhụy tới làm gì rồi. Đào Nhiễm thực ra đã đi xuống lầu, đi được nửa đường mới nhớ ra không mang theo kịch bản, lại căng da đầu vòng vèo đi lên. Đào Nhiễm đi lên, vừa lúc nhìn thầy Văn Nhụy cùng Ngụy Tây Trầm trong phòng học. Văn Nhụy đỏ mặt đang nói gì đó, Ngụy Tây Trầm ngồi, vẫn luôn không đứng dậy. Cậu không có biểu tình gì, đồng phục vén hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc. Văn Nhụy lấy hết can đảm “Cậu có thể làm bạn trai tớ không?” Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, ánh mắt nhìn đến Đào Nhiễm ngoài cửa, cậu cong cong khóe môi “Không thể.” Văn Nhụy khó có thể tiếp thu “Vì cái gì?” Ngụy Tây Trầm nhìn phương hướng Đào Nhiễm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, có vài phần không chút để ý, cậu nói “Đâu ra nhiều vì cái gì như vậy.” Văn Nhụy hồng vành mắt chạy ra ngoài, đến cửa thấy Đào Nhiễm, còn hung hăng trừng cô một cái. Đào Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, cô cũng đâu trêu chọc gì cậu ta? Cô tiến vào cầm kịch bản, Ngụy Tây Trầm cùng cô đi, hai người đều phải đi thử lễ phục. Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện. Hai người bọn họ đến đã vắng, Quan Lỗi cùng Chung Thiến đã thử xong quần áo. Trường học tổng cộng chuẩn bị bốn bộ quần áo, nếu không thích hợp cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút, trên mỗi hộp quần áo đều viết tên. Ngụy Tây Trầm cầm quần áo liền đi, cậu xem cũng chưa xem, như thể bảo cậu mặc cái bao tải cũng không sao cả. Nhưng Đào Nhiễm cầm hộp mới phát hiện không thích hợp, cái hộp dư lại viết tên Chung Thiến! Đào Nhiễm hỏi tiểu học muội ban văn nghệ “Vì sao lại là Chung Thiến? Quần áo của chị đâu?” Tiểu học muội sắc mặt không quá đẹp “Thực xin lỗi học tỷ, vừa mới Chung Thiến học tỷ nói bộ quần áo kia không thích hợp, quá lớn, chị ấy không đứng dậy được, muốn đổi cùng chị. Em cản không được, chị ấy cầm quần áo đi rồi.” Quần áo đã định cho Đào Nhiễm là bộ váy vàng nhạt nghịch ngợm, nhìn thanh xuân lại hoạt bát. Đào Nhiễm có chút vô ngữ, mở hộp Chung Thiến ra. Một bộ lễ phục cúp ngực màu đỏ. Lộ ra vài phần diễm tục. “……” “Đào Nhiễm học tỷ, hiện tại làm sao bây giờ?” Học muội ban văn nghệ cũng là lần đầu tiên làm loại hoạt động này, so với Đào Nhiễm còn gấp hơn. Đào Nhiễm có chút không đành lòng, áp xuống tức giận trong lòng “Không có việc gì, em đừng vội, để chị thử xem.” Cách vách có phòng thử đồ, bộ lễ phục này phía sau lưng có khóa kéo. Đào Nhiễm kéo khóa như thế nào cũng không lên. “……” Quá nhỏ! Chung Thiến ngạị quần áo lớn nhưng cô mặc lại nhỏ, đây là ác cỡ nào. Đào Nhiễm hít sâu một hơi, vẫn là không kéo lên được. Cô thò đầu ra, nhỏ giọng thấp thỏm bất an gọi học muội ở bên ngoài “Em có thể giúp chị kéo khóa lên không?” “Được ạ.” Học muội tiến vào giúp cô kéo khóa. Hai người lăn lộn một hồi lâu mới xong. Đào Nhiễm quay đầu lại mới phát hiện mặt học muội đặc biệt hồng. “Em đừng cười, tại chị không quá gầy.” Học muội nhỏ giọng nói “Tại ngực nơi đó...” “……” Đào Nhiễm cũng có chút xấu hổ…… Đào Nhiễm đi đến trước gương. Nói thật, cô không ôm hy vọng, nhưng hôm nay quần áo thế này lại cực kỳ hiệu quả. Cô sinh ra đã trắng, cẳng chân xinh đẹp tinh tế lộ ra, váy đỏ tóc đen, không cảm thấy quyến rũ, ngược lại thêm vài phần ngây ngô vũ mị. Thật là đẹp mắt. Cô ở trước gương nhìn một hồi lâu. Đẹp là đẹp, duy nhất không đủ chính là, cô hô hấp khó khăn. Học muội hỏi cô “Cứ như vậy được không?” Đào Nhiễm nghĩ thầm hẳn là có thể kiên trì “Cứ như vậy đi, hiện tại cũng không kịp đổi trở lại.” ~~~ Cao trung Cẩm Thành kỷ niệm ngày thành lập trường làm rất long trọng, còn mời riêng những người nổi tiếng đã từng học tại trường tới thưởng thức tiết mục. Sáng sớm Đào Nhiễm đã bị kéo đi trang điểm thay quần áo. Cô cố ý sửa lại tóc, hiện tại không hề so le không đồng đều, tóc ngắn đến vai chỉnh tề ngược lại thoải mái thanh tân lại ngoan ngoãn. Cô 5 giờ liền rời giường, bởi vì cảm thấy bản thân sợ hãi quên lời kịch, thời điểm trang điểm cô vẫn luôn nhẩm lại. Hôm nay cũng không thể mất mặt, hôm nay mất mặt chính là mất mặt trường học. Chuyên viên trang điểm nhìn bộ dạng nghiêm túc này của cô nhịn không được cười an ủi “Thả lỏng chút, em khẳng định có thể được.” Cô gái nhỏ tuổi không lớn, lớn lên lại đẹp, bộ dạng nỗ lực này rất đáng yêu. Đào Nhiễm một chút cũng không thể thả lỏng. Còn chưa lên sân khấu, chân cô liền bắt đầu run lên, vạn nhất đọc sai thì làm sao bây giờ? Vạn nhất quên từ làm sao bây giờ? Thẳng đến lúc cùng ba người còn lại gặp mặt, miệng cô còn lẩm bẩm “…… Hôm nay chúng ta có mặt ở chỗ này……” Chung Thiến nhìn thấy cô, biểu tình ngây người. Quần áo kia…… bị cô ta ghét bỏ sau đó đổi quần áo, Đào Nhiễm mặc lại quá đẹp. Quan Lỗi nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, bên tai có chút hồng. Quần áo trên người Đào Nhiễm, bởi vì là lễ phục cúp ngực, liền lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà cùng một mảng nhỏ tuyết trắng phía sau lưng. Khung xương cô tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp, chính màu đỏ lễ phục lại tôn lên khuôn mặt nhỏ tươi đẹp mỹ lệ, thế nhưng có thể nhìn ra vài phần diễm sắc lớn lên về sau. Ngụy Tây Trầm cuối cùng cũng tới. Cậu lớn lên đẹp mắt dáng người cũng đẹp, mặc gì cũng đẹp. Ánh mắt cậu dừng ở trên người Đào Nhiễm, cong cong môi. Buổi sáng 9 giờ, kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu. Đại lễ đường bên trong đông đúc ngồi đầy người, MC trước tiên chờ ở hậu trường. Đào Nhiễm lặng lẽ từ phía sau nhìn thoáng qua, trời ạ thật nhiều người! Cô khẩn trương vô cùng, cầu nguyện chờ lát nữa ngàn vạn đừng làm lỗi. Chung Thiến sắc mặt vẫn luôn không tốt lắm, cô ta hiện tại cảm thấy cái váy màu vàng trên người quá bình thường, thấy thế nào cũng không loá mắt bằng Đào Nhiễm. Nhưng hiện tại hối hận hiển nhiên đã không còn kịp rồi. Ánh đèn đại lễ đường bỗng nhiên tắt, sân khấu hiện bốn cái cột sáng. MC đi lên sân khấu, dưới có người nhỏ giọng nói “Oa năm nay MC giá trị nhan sắc thật cao!” Một đoạn bốn người phối hợp nói xong, dưới đài lục tục vang lên vỗ tay. Đào Nhiễm cuối cùng cũng không mắc lỗi. MC xuống sân khấu, kế tiếp biểu diễn tiết mục. Nhạc khúc thanh ở đại lễ đường vang lên, Đào Nhiễm lui về hậu trường, kỳ thật thời điểm chân chính lên sân khấu ngược lại không sợ. Cô ổn định tâm tình thật tốt, lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác này không tồi, dù sao cũng là ước mơ khi còn nhỏ của cô, không nghĩ tới có một ngày có thể thực hiện. Trừ bỏ lời dạo đầu yêu cầu bốn người phối hợp, trong quá trình sau là hai người phối hợp. Cộng sự của Đào Nhiễm là Ngụy Tây Trầm. Ánh đèn mở lên, bọn họ một lần nữa đứng trên sân khấu. Thiếu niên thấp thuần tiếng nói ở bên tai cô vang lên, tiếng nói cậu vừa dứt Đào Nhiễm tự động tiếp nửa câu sau. Mấy ngày nay khắc khổ rất có ích, lời dẫn tựa như bản năng, chặt chẽ khắc vào trong đầu cô. Trên mặt cô mang theo mỉm cười, tầm mắt ở chạm đến hàng ghế thứ ba dưới sân khấu, không tự giác dừng một chút. Trong đám người, ánh mắt thiếu niên dừng ở trên người cô, trầm tĩnh mà chuyên chú. Đại não cô trống rỗng trong nháy mắt, hô hấp theo bản năng căng thẳng. Phản ứng lại lại nghe thấy âm thanh phựt một tiếng. Đào Nhiễm ngốc một giây đồng hồ. Ngay sau đó cảm giác đến hoảng quần áo…… nháy mắt muốn tuột xuống? Tuột xuống! Khí cũng không buồn, hô hấp cũng thông thuận. Sắc mặt cô liền hồng thấu, quần áo rách ư! Bên dưới muôn vàn ánh mắt vẫn như cũ tập trung ở trên sân khấu, Đào Nhiễm xấu hổ đến muốn khóc, cô yên lặng dùng hai tay kẹp chặt lễ phục, cả người đều cứng đờ. Cô sao lại xui xẻo như vậy ! Quần áo này chất lượng kiểu quỷ gì! Càng khẩn trương càng dễ dàng mắc lỗi, Đào Nhiễm sợ quần áo rơi xuống, thẳng đến khi Ngụy Tây Trầm nói xong, cô càng hoảng loạn. Cô hiện tại trong đầu trống rỗng, căn bản không tiếp lời. Làm sao bây giờ? Không khí an tĩnh. Thiếu niên bên cạnh không nhanh không chậm đọc lời dẫn của cô, thanh âm vững vàng bình tĩnh, không có một tia tạm dừng, lời dẫn toàn bộ đều không sai. Cô đứng ở bên cạnh cậu, giống chim cút nhỏ, bảo vệ quần áo của mình không cho rơi xuống. Thẳng đến khi cậu nói xong một chữ cuối cùng, ánh đèn lại tắt. Đào Nhiễm chạy trốn xuống hậu trường. Hậu trường ánh đèn hơn tối, cô hoảng không chọn nói ra, chính mình yên lặng trốn trong góc. Ngụy Tây Trầm không hé răng, đi đến trước mặt cô. Đào Nhiễm nâng đôi mắt, gương mặt hoàn toàn đỏ bừng. Cậu bình tĩnh vô cùng “Tôi nghe được tiếng rách.” “……” Cô muốn đem chính mình giấu đi. Trong mắt cậu mang theo ba phần ý cười, ngữ điệu hơi hơi cao lên “Hả, cậu rách quần áo?” Đào Nhiễm bị tên hỗn trướng này chọc tức chết rồi, cô gắt gao kẹp chặt quần áo, sợ thật sự rơi xuống. Hiện tại làm sao bây giờ ? Không quá mười phút nữa, cô lại phải lên sân khấu, nhưng mà hiện tại cái tình huống này rất xấu hổ, làm cô hoảng đến không được. Ngụy Tây Trầm khom lưng nhìn cô, cười có chút xấu xa “Cho tôi hôn cậu một cái, tôi liền giúp cậu thế nào?” Chẳng ra gì! Cậu ta sao có thể háo sắc như vậy! Ngụy Tây Trầm lười cùng cô diễn, trên người cậu vốn dĩ mang theo vài phần hoang dã, thấy cô vừa thẹn vừa giận ngược lại cảm thấy đáng yêu. Cậu vốn dĩ cũng không phải người tốt lành gì, liền chậm rãi chờ cô. Cô dựa vào góc, hai tay giao nhau, cứng đờ mà kéo quần áo của mình. Tiết mục nhạc khúc thanh tạm dừng, nên Chung Thiến cùng Quan Lỗi lên sân khấu. Bọn họ đều rõ ràng, cô chỉ có thể lập tức quyết định. Hoặc là trước mặt nhiều người rớt lễ phục, hoặc là xin cậu hỗ trợ. Trong mắt có có chút nước mắt, Ngụy Tây Trầm thật đáng giận, cô hận cậu ta. “Chọn cái nào? Hả?” Cô rụt vào trong góc, gương mặt hồng thấu, thanh âm thấp đến không nghe thấy “Cho cậu hôn một cái.” Edit Graycat2411“Đào Nhiễm Nhiễm! Con bây giờ đến phẩm chất lương thiện cũng bị bào mòn rồi hả!” “……” “Chẳng bù cho thằng bé kia, hiểu chuyện như vậy, sợ làm phiền nhà ta chủ động nói muốn dọn ra ngoài. Con không nên lấy lòng dạ hẹp hòi của con mà nghĩ về người khác như vậy, để mẹ nói con nghe, con nên học theo thằng bé ấy đi, nếu vẫn còn đứng ở hạng hai đếm ngược, mẹ sẽ lột một lớp da của con xuống.” Đào Nhiễm tức chết rồi. Điểm đáng ngờ nhiều như vậy, sao đầu óc mẹ cô đột nhiên trở nên đơn giản thế. Một đứa con trai thảm như vậy, sao trước giờ chư từng nghe ba nhắc qua? Đột nhiên mất mẹ lại được đón ngay về nhà, thậm chí còn thản nhiên ôn nhã ứng đối với Trình Tú Quyên, để lại cho bà ấn tượng tốt. Một thằng con trai lớn lên trong trán nhỏ, cử chỉ hành động lại khéo léo tự nhiên hào phóng, hợp với ý mẹ. Đào Nhiễm cảm thấy, đưa cậu ta ra ngoài ở chẳng lẽ là vì để cậu ta tự do không bị ai quản? Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Chẳng sợ không có gặp mặt, Đào Nhiễm liền đối với tên “Con nhà người ta” này không có nửa điểm ấn tượng tốt. Cô rầm rì phản bác “Lòng mẹ lớn, con không cảm thấy cậu ta tốt ở đâu!” “Vậy như con mới là người tốt đúng không! Nói thêm một câu nữa ăn xong con tự đi mà rửa chén.” Đào Nhiễm chớp mắt một cái bỗng an tĩnh như không. Ăn xong dì Trương thu dọn chén, hỏi Đào Nhiễm “Đi chơi ở băng thành không vui sao, gầy mất một vòng rồi.” “Cũng vui lắm ạ, chỗ đó mát cực!” Trình Tú Quyên lên phòng lại quay xuống lần nữa, đưa tiền cho Đào Nhiễm “Các cin tháng chín khai giảng rồi, thằng bé ngoan thật còn chịu bớt thời gian phụ đạo cho con, con nhân dịp mấy ngày này đi mua cho nó ít nó ít đồ biết không? Quần áo hay giày dép linh tinh gì đấy, người ta mới chuyển trường lại đây, chắc vẫn chưa quen được. Nó không có ai chiếu cố, nhà ta càng phải đối xử với nó tốt thêm chút nữa mới được hiểu không.” Đào Nhiễm nhận tiền, xem như đồng ý. Trình Tú Quyên híp mắt nhìn cô một cái “Tóc xấu quá!” “……” ~ Rửa mặt xong Kiều Tĩnh Diệu nằm trên giường Đào Nhiễm cảm thán “Dì thật hoạt bát.” “Tặng mày đấy” “Tao sợ đau.” Kiều Tĩnh Diệu cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được Trình Tú Quyên đối với cô cũng khá lãnh đạm. Cô không để bụng, dù sao thành tích cô cũng không quá tốt, lại lớn hơn Đào Nhiễm một tuổi, ở trường học cũng không phải dạng học sinh chăm ngoan nghe lời, có cha mẹ nào thích con mình kết bạn với người như cô đâu. Kiều Tĩnh Diệu hỏi Đào Nhiễm “Cái cậu trai kia mai mày có đi gặp không? Có mua đồ cho cậu ta chứ?” Cô nói, làm Đào Nhiễm lăn lộn ôm Đại công tử trên mặt đất vào lòng. Đào Nhiễm cong người ôm công tử “Chờ mấy ngày nữa đi, tao vẫn cảm thấy cậu ta……” Cảm thấy dạng "con nhà người ta" này là cái đồ xấu xa. Cô nói thầm, đôi mắt mông lung nhìn sàn nhà. Một cái bật lửa màu đen. Phổi ba không tốt, không thể hút thuốc. Cô nheo nheo mắt, nhặt lên cái bật lửa màu đen kia, sự lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay. Thứ đồ này xuất hiện ở đây, chứng tỏ 2 điều Thứ nhất, cậu ta đã tới phòng cô. Thứ hai, quả thật cậu ta không phải loại tốt lành gì cho cam. - - Mấy ngày như nghỉ đông hay nghỉ hè đều trôi qua rất mau. Đào Nhiễm Nhiễm cảm thấy mới có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà vừa xé lịch ngày khai giảng đã đến đập vào mặt. Kiều Tĩnh Diệu vưa thu dọn đồ đạc vừa hỏi "Mày thật sự không định đi xem tên kia à, tao thấy do mày suy nghĩ nhiều thôi, đâu chắc bật lửa ấy là của cậu ta đúng không? Huống chi dì Trương cũng nói rồi, có ai vào phòng mày đâu, đồ trong phòng mày cũng đâu thiếu cái gì. Cậu ta lại không quen biết mày bỗng dưng đi vào làm chi? Chắc có thể do dì Trương hay ai đó làm rớt cũng nên.” Đào Nhiễm khẽ hừ nhẹ một sớm biết không ai tin, giờ ngay cả Kiều Tĩnh Diệu cũng không thèm tin, càng đừng nói đến người khuỷu tay quẹo ra ngoài như Trình Tú Quyên. Việc này cô từng nói qua với Kiều Tĩnh Diệu, nhưng Kiều Tĩnh Diệu khuyên cô đừng nghi thần nghi quỷ, khiến cho người cùng phe lại chém giết nhau không hay. Thiếu niên mười bảy tuổi lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy, cô nghĩ nhiều quá. Đào Nhiễm cọ tới cọ lui vài cái, cũng không đi xem “Gia giáo bản mới”. Cô sờ qua túi tiền, thật dày. Trình Tú Quyên lần này hẳn cũng là bỏ vốn gốc, hy vọng tới người kia cứu vớt làm thông suốt Đào Nhiễm. Nhưng Đào Nhiễm lại không nghĩ bị người ta nhìn như con ngốc còn đem tiền dâng cho hắn, tiền này có thể dùng mua kem cả một học kỳ, cô mới không thèm đi đưa hết cho tên xấu xa kia. Hai cô gái nhỏ ở nhà xem phim thần tượng liên tiếp bốn năm ngày, nữ chính mong manh xinh đẹp yếu ớt, cùng nam chính diễn cảnh ly biệt thương tâm. Phim thần tượng ê ê a a mà kêu to, hai cô gái nhỏ ngồi trước TV vừa nhìn vừa khóc, đôi mắt sưng như hạch đào. Trình Tú Quyên đi ngang qua rất nhiều lần, chỉ có thể tỏ vẻ xem thường. E ngại có Kiều Tĩnh Diệu ở đây, bà cũng không mắng Đào Nhiễm nhiều, dứt khoát đi ra ngoài đánh bài, mắt không thấy tâm không phiền. Hôm nay Kiều Tĩnh Diệu nhất định phải về nhà, Đào Nhiễm đưa cô ấy đến cửa. Mặt trời tỏa nắng gắt, Đào Nhiễm đứng một lát liền cảm thấy nóng đến không được. Cũng may Kiều Tĩnh Diệu đã mau chóng lên xe đi rồi, Đào Nhiễm phất phất tay với cô ấy. Kiều Tĩnh Diệu cười nói “Mau trở về đi thôi, đứng dưới nắng lâu quá sẽ đau mắt.” Kiều Tĩnh Diệu chân trước vừa đi, Đào Nhiễm vừa về đã thấy Trình Tú Quyên ngồi trên sô pha chờ cô. Cô theo bản năng đóng cửa muốn vọt chạy vào phòng. Trình Tú Quyên túm cổ áo cô lên "Chậc chậc, Đào Nhiễm Nhiễm, mấy ngày hôm bị đánh chưa đủ tởn đúng không?” “Mẹ, mẹ buông tay, đauuuuu.” Cô cố gắng làm ra bộ dạng yếu ớt mong manh khiến Trình Tú Quyên nghiêng nghiêng đôi mắt “Được lắm, bạn con cũng đi rồi, chúng ta tính sổ thôi. Không phải mẹ muốn can thiệp vào việc con sẽ kết bạn với ai, nhưng con tự mình nhớ lại xem, máy ngày nay hai người các con đã làm được gì?” Đào Nhiễm “……” Xem phim truyền hình, ăn khoai tây chiên, nói chuyện phiếm. “Cho nên mẹ nói, bạn bè thì cũng phải chọn mà chơi. Nếu là thằng bé họ Ngụy ở đây, chắc chắn nó sẽ kéo con đi luyện đề. Đào Nhiễm Nhiễm, con lớn như vậy rồi còn muốn chọc mẹ tức à?” Đào Nhiễm vừa nghe đến tên của người kia trong miệng Trình Tú Quyên, tâm trạng liền tụt dốc không phanh. Cô phản bác “Bạn con như thế nào? Người ta ít ra cũng là nhân phẩm đaon chính, còn tên họ Ngụy trong lời mẹ có trời mới biết hắn ta là thứ quỷ gì.... a a a, mẹ đừng nhéo lỗ tai con!” Trình Tú Quyên buông tay, quả nhiên vành tai trắng nõn đã đỏ ửng, nhìn quá thảm. Thật đúng là nơi nào cũng không thể chạm được mà. Trình Tú Quyên trừng mắt “Kêu con đi mua đồ cho người ta mua chưa?” Đào Nhiễm không hé răng. “Hôm nay đi ngay, nếu không tiền tiêu vặt học kỳ này đừng mong nhận được, có giỏi thì giữ lại số tiền ấy xem.” Đào Nhiễm hít sâu một hơi. Tiền tiêu vặt một học kỳ so với tiền mua kem hơn rất nhiều. Trình Tú Quyên đối xử với cô như mấy người hào môn khác, đến cả tiền ba Đào cho cô cũng là con số nhất định. Đào Nhiễm nghĩ đến còn phải mua mấy bộ truyện tranh yêu thích, lập tức thỏa hiệp “Con đi con đi.” Đáp ứng rồi vốn nên đi ngay, nhưng rốt cuộc vẫn đến chiều muộn mới ra khỏi nhà. Trình Tú Quyên thấy bộ dạng không tình nguyện của con gái cũng không láu xe đưa cô đi, chỉ đưa đến chân núi. Giữa hè, hai bên đường ngẫu nhiên có thể bắt gặp mấy con bướm trắng bay. Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, để lại phía chân trời một màu ráng vàng. Năm nay mùa hè đặc biệt nóng, Đào Nhiễm thở hổn hển cả bằng miệng lẫn mũi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chuyên chọn chỗ đường có bóng cây đi vào. Tuy là như vậy, nhưng đi được hai mươi phút cô vẫn chịu không nổi. Cô chạy đến siêu thị nhỏ mua kem que, cắn một miếng vào mới thấy có cảm giác sống lại. Đầu năm nay vẫn chưa phải lúc nhà nhà đều có điều hòa, trừ bỏ khu nhà giàu trên núi thì nhà dân ở dưới đều có thu nhập trung bình. Ông chủ siêu thị ngồi trước cửa phe phẩy đem quạt hương bồ, trong siêu thị không có điều hòa, Đào Nhiễm dừng một lát cảm thấy chịu không nổi, liền cũng ra bên ngoài đứng. Cô ăn xong kem, môi cũng ửng đỏ vì lạnh, nhìn có vẻ dễ thương. Ông củ lấy cho cô chiếc ghế nhỏ nhưng cô vội xua xua tay, nói chính mình còn có việc phải làm. Chậm rì rì đi đến cửa chung cư nhà mình, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn. Đồng phục treo ở lầu hai đã thu vào, áo sơmi màu trắng lại vẫn ở nguyên đó. Cô không nhìn ra là do cậu ta đã để quên nó ở đó, hay là chiếc áo mới giặt. Trên ban công trụi lủi, cả bồn cây xanh nhỏ cũng không thấy. Đào Nhiễm ngẩng cổ, xem áo sơmi bay bay nhẹ trong gió, đột nhiên thấy cậy ta có chút phẩm vị. Kỳ thật vẫn là không muốn đi lên gõ cửa. Cô không hề có thành ý, gì cũng không mua, vốn dĩ cũng chỉ tính toán đem tiền đưa cho hắn là xong việc. Nhưng sắp đến cửa, cô mới nhớ tới, ngay cả họ tên người kia cô còn không biết. Chỉ nghe Trình Tú Quyên nói qua hắn họ Ngụy. Ồ, Ngụy sao. Vậy lát nữa cô gọi bạn học Ngụy là được rồi. Cô nhìn lầu hai cong cong đôi mắt “Bạn học Ngụy này, áo sơmi của bạn thật khó coi.” Đến cả logo cũng không thấy. Gió hạ ôn hòa, nhẹ nhàng phất động làn váy hông nhạt của cô. Phía sau có người đến mang theo vài phần ý cười hỏi “Thật không?” Đào Nhiễm nói sau lưng còn bị người ta nghe thấy đương nhiên chột dạ. Vội quay đầu nhìn. Cậu đứng cách cô ở vài bước có hơn, không biết đã đứng bao lâu. Đã thấy cô ngớ ngẩn bao nhiêu? Tóc đen trên trán thiếu niên ấy ướt đẫm, hình như mới vừa chạy bộ trở về. Ánh mắt cậu ta đen nhánh, từ xa nhìn lại sâu không thấy đáy, đôi môi nhợt nhạt cong cong, không làm người ta thấy ôn nhu, chỉ thấy có vài phần lương bạc. Cô đang cảm thấy nóng bức nhưng chỉ vừa nhìn thấy cậu ta, cái nóng này đột nhiên tan biến, ngược lại còn thấy lạnh lẽo đôi chút. Cái loại dự cảm bát thường này làm cô chỉ muốn nhanh chân chạy trốn cho cong, nhưng cậu thiếu niên kia đã chạy tới trước mặt cô. Cậu ta cúi người nhìn cô, khóe môi lại cong thêm, tiếng nói mát lạnh, hỏi “Khó coi chỗ nào? Hửm? Đào Nhiễm.” “……” Đào Nhiễm căng da đầu, “Nơi nào cũng xấu." Lúc này không cần cô phải đoán, cũng biết người trước mặt chính là bạn học Ngụy kia. Đáng sợ chỗ ở chỗ, cậu ta kêu tên Đào Nhiễm rất rõ ràng, làm cô không kịp chuẩn bị. Đào Nhiễm vốn dĩ mang tâm trạng đề phòng, lui ra phía sau vài bước đối mắt với cậu ta “Cậu biết tôi?” Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, hai gò má của cô gái nhỏ ửng đỏ, trong mắt vẫn dư lại mấy phần kinh sợ. Cậu nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ "Từng thấy qua ảnh chụp trong phòng khách.” Đào Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

không tin anh yêu thầm em đâu